Chỉ nhìn liếc mắt một cái liền bị vẻ đẹp của đàn hấp dẫn. Đàn cổ từ bạch ngọc thượng đẳng chế thành, giống như tuyết mùa đông không nhiễm một hạt bụi. Ở dưới ánh mặt trời thân đàn tỏa ra bạch quang, làm cho người ta cảm thấy mát mẻ.
Giờ phút này Liễu Tàn Ngọc cẩn thận ôm đàn bước lên xe ngựa. Sau khi đem đàn bố trí tốt, hắn ngẩng đầu. Đối với cặp mắt nghi hoặc đang nhìn hắn, cười nhạt nói: “Có chuyện gì?”
“Ngươi. .biết đánh đàn?” Độc Cô Phong tò mò hỏi.
“Ân. Chẳng lẽ ta không giống người biết đánh đàn sao? Đại thúc.” Liễu Tàn Ngọc cong cong khóe miệng cười thập phần tà mị.
Mặt Độc Cô Phong toàn bộ co rút, không khỏi xấu hổ, miễn cưỡng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cái kia. . Không cần bảo ta đại thúc. . Ta chỉ có hai mươi mốt a. .” Nói đến đây hắn liếc nhìn Liễu Tàn Nguyệt bên cạnh Liễu Tàn Ngọc. Tiếp tục nói: “Thiếu chủ. . Có thể bảo ta Phong.” Theo sau lại giống như nghĩ đến cái gì đó liền thêm một câu: “Nếu Thiếu chủ cảm thấy gọi như vậy thân thiết, có thể tùy tiện gọi kiểu khác…chỉ cần không gọi đại thúc là được.”
Mà Liễu Tàn Ngọc tựa hồ cũng không tính buông tha hắn: “Kia. . Nếu tùy tiện gọi, vậy gọi “Tiểu Phong” có thể chứ?” Cười vuốt ve đàn cổ. Nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Độc Cô Phong. Quả nhiên trên mặt hắn phiềm hồng. Đại khái là quá tức giận. . Liễu Tàn Ngọc nghĩ thầm, trên mặt ý cười càng đậm. Lẳng lặng chờ Độc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-ngoc-li-thuong/1131155/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.