Hứa Kha kinh ngạc: "Không phải ư?"
Thiệu Nhất Bình lắc đầu, chậm rãi nói: "Nét chữ thì thực sự rất giống. Nhưng ông ấy chưa bao giờ gọi mẹ là Nhất Bình, trước kia ông ấy gọi mẹ là y tá Thiệu, sau đó, ông ấy lại gọi mẹ là Thiệu vãn (vãn là muộn, trễ),hận đã gặp nhau muộn quá."
Hứa Kha nhìn những tấm thẻ trong chiếc hộp kiatrái tim bắt đầu đập mạnh, là anh, hay là Lê Cảnh Hoa?
"Hộp này ai đưa cho con?"
Hứa Kha nói khẽ: "Thẩm Mộ."
Khuôn mặt Thiệu Nhất Bình lộ vẻ kinh ngạc, "Nó quay về rồi sao?"
"Vâng." Hứa Kha dừng một chút, nói tiếp: "Mẹ anh ấy cũng về rồi."
Thiệu Nhất Bình ngẩn người.
"Chân mẹ anh ấy hình như có vấn đề gì đó, phải chống gậy."
Thiệu Nhất Bình lại ngẩn ra tiếp. Người phụ nữ đó ngông cuồng tự cao tự đại không coi ai ra gì, dường như mãi mãi sẽ không có ngày ngã xuống, mãi mãi có ý chí chiến đấu và sức mạnh vô cùng lớn, ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt, cũng không chịu thua ai bao giờ. Nhưng con người dù có ngạo mạn hơn nữa cũng sẽ bị thời gian tàn phá, ngay cả vẻ ngoài cho dù có chăm sóc cẩn thận đến mức nào thì khi tuổi tác quét tới đâu con người cũng không thể không cúi đầu.
"Mẹ, hộp này, mẹ định xử lí thế nào?"
Thiệu Nhất Bình thở dài: "Trả lại cho Thẩm Mộ đi. Mẹ đoán, là ý tứ của nó."
Hứa Kha gật gật đầu, bỏ chiếc hộp vào trong túi, lòng có chút buồn buồn. Lần trước, cô đã cố gắng ra vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-sung/1514834/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.