Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Mắt thấy sắp đến trước mặt Đường Nhược, sắp thành tư thế ôm như chó gặm hoa, Bạch Thất một đường kéo thân thể của anh sang một bên nói: – “Cậu khóc lóc một trận chính là vì muốn ăn đậu hủ vị hôn thê của tôi?”
Đường Nhược trừng mắt liếc Bạch Thất. Lúc này anh còn nói đùa được hay sao!
Lưu Binh đứng ở trước mặt Bạch Thất, ô ô nức nở nghẹn ngào khóc ròng nói: – “Tôi định… tôi định bảo Tiểu Đường một đao giải quyết tôi coi như xong…”
– “Vì sao?” Bạch Thất thấy cậu khóc đến hai mắt đỏ bừng, dễ nhận thấy không phải vừa rồi mới khóc, cuối cùng vẫn ôm cậu ta, vỗ vỗ lưng an ủi: – “Cậu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy à?”
– “Tào Mẫn đến tìm tôi.” Lưu Binh nức nở nói: – “Cô ta nói rằng cô ta bắt cậu hai của tôi, muốn tôi đem Tiểu Đường đi trao đổi.”
Mọi người mở to mắt đầy khiếp sợ!
– “Tào Mẫn bắt cậu hai cậu?”
– “Tào Mẫn còn muốn cậu bắt Tiểu Đường đi trao đổi?”
– “Bà mẹ nó! Cô ta quá hèn hạ!”
– “Không đúng, không phải nói cậu hai cậu lành ít dữ nhiều rồi sao?”
Bạch Thất nhìn Lưu Binh giống như diều hâu ngậm gà con trong mồm và thực tế cũng lôi cậu ta lên xe: – “Chúng ta trở về rồi nói.”
Mọi người cũng hiểu nơi này không nên ở lâu, ào ào lên xe.
Hồ Hạo Thiên cầm loa phát ra mệnh lệnh, để cho dị năng giả một đoàn đội che chở một đoàn đội, một che chở một, trở về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-the-song-sung/2081589/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.