Edited by Bà Còm
Tạ Hành cũng rất hào phóng, sau khi lấy ngọc tiêu ra còn cho các thiếu nữ chuyền tay ngắm nghía, ánh mắt âm thầm liếc về phía Tạ Hộ một cái, thấy Tạ Hộ cũng nhìn chằm chằm cây ngọc tiêu, nụ cười trên mặt Tạ Hành liền sâu hơn một chút.
Tạ Hộ thu hồi ánh mắt, trong lòng cười thầm vài tiếng. Trước đây thật không biết hóa ra Tạ Hành vẫn luôn coi nàng như địch thủ, nói đến cùng, Tạ Hành thật sự rất kỳ quái: Lúc trước nàng quấn lấy Lý Trăn thì nàng ta không phản đối, ngược lại còn "quạt gió thêm củi"; nhưng hiện tại, nàng thực rõ ràng không có hứng thú đối với Lý Trăn thì nàng ta lại đề phòng giống như nàng là cướp đường, nghĩ đến cũng thật buồn cười.
"Ngọc tiêu này thật giống với cây tiêu của Xuân Sơn công tử nha." Một cô nương nói như thế.
Tạ Ngọc vừa nghe vội vàng thay Tạ Hành đính chính: "Cái gì mà 'thật giống' chứ? Đây là đúng là ngọc tiêu của Xuân Sơn công tử! Là huynh ấy đưa cho Hành tỷ nhi."
". . ."
Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt các cô nương đều thực xuất sắc, kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Tạ Hành thấy mọi người như vậy bèn nhoẻn miệng cười, lấy ngọc tiêu về cầm trong tay, liếc mắt mập mờ nói: "Đừng nghe nàng ta nói bừa, ngọc tiêu này xác thật là của Xuân Sơn công tử, chẳng qua . . ." Tạ Hành cố ý kéo dài âm cuối, khiến trong đầu các cô nương tha hồ tưởng tượng một phen tình ý miên man, sau đó mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-chang-mot-doi-ve-vang/552276/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.