Tiết trời ngày một lạnh thêm, tuyết lớn đã rơi liền ba trận, nhờ đó mà người Địch Nhung cũng an phận hơn không ít, không khí thanh bình lan toả khắp trong và ngoài thành.
Sau một chuyến tuần tra biên giới như thường lệ trở về, vừa vào phủ Tào Đình Bách đã nghe Cao Tam nói mấy ngày nay Nhạc Mạc có đến hai lần, dặn rằng chỉ cần y vừa quay lại phải lập tức báo tin ngay.
Tào Đình Bách hơi trầm ngâm, cũng không để người khác đi mời, tự mình đổi sang thường phục rồi đi thẳng đến phủ đệ của Nhạc Mạc ở Khánh An Châu.
Nhạc Mạc thấy y đến, tự nhiên mừng rỡ, ngay cả áo choàng cũng chưa khoác đã muốn bước ra nghênh đón, Tào Đình Bách vội bước lên hai bước đưa tay đẩy người trở vào phòng, bất đắc dĩ nói:
"Mùa đông ở đây không giống như chốn kinh thành, nếu để nhiễm lạnh mà phát sốt, không phải một hai ngày là có thể khỏi được."
Nhạc Mạc nghe vậy gật đầu, sau đó nhìn y: "Nhưng ngươi ăn mặc như vậy—"
"Ta không sợ lạnh." Tào Đình Bách tiếp lấy chén trà mà Tào Tứ đưa qua, cùng Nhạc Mạc ngồi xuống, "Trước đó ngươi tìm ta, có chuyện gấp gì sao?"
"Sắp đến Tết rồi, trong châu có một vị Phó sử sẽ khởi hành hồi kinh trong hai ngày tới, sau Tết là có thể về đến nơi. Ta đang viết thư gửi về kinh thành." Nhạc Mạc chỉ vào mớ giấy bút hơi lộn xộn trên bàn, "Ngươi có thứ gì muốn gửi cho Niệm Dung không? Ta sẽ nhờ Phó sử mang về gửi cho tỷ tỷ ta, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767209/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.