Tiếng nước lắng dần.
Ngoài bình phong, Nhạc Mạc tự biết không thể tiếp tục chần chừ nữa, nhẹ giọng mở miệng: "Thủ Thanh, ta lúc nãy còn có lời muốn nói..."
"Chờ ta một lát," Tiếng nước thoáng dừng, giọng của Tào Đình Bách rất nhanh đã truyền đến từ sau bình phong, "Ta lập tức tắm xong'."
"Không... không..." Nhạc Mạc lại cố tình muốn cách tấm bình phong này để nói chuyện, sợ Tào Đình Bách thật sự lập tức quay lại bên cạnh mình, "Chuyện ta muốn nói không quan trọng... không cần gấp..."
"Không quan trọng?"
Nếu thật sự không quan trọng, vậy cần gì giữa đêm khuya còn phải chạy đến đây? Nhạc Mạc cũng biết mình lỡ lời, siết chặt nắm tay, châm chước mở miệng:
"Cũng không phải là không quan trọng, chỉ là ta sợ chuyện này ngươi chưa chắc đã muốn nghe, cho dù nguyện ý nghe, cũng chưa chắc còn nguyện ý gặp lại ta. Để tránh khỏi cảnh khó xử ấy, chi bằng để ta nói xong liền đi, đôi bên đều dễ chịu."
Lời vừa nói xong, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Nhạc Mạc biết nhất định Tào Đình Bách đã đoán được mình muốn nói gì, cũng đã ám chỉ rõ thái độ. Hắn bèn hít sâu một hơi, chuẩn bị thổ lộ hết những lời mình đã nghĩ kỹ từ trước. Nào ngờ lại nghe Tào Đình Bách nói: "Đừng vội, đợi ta một chút. Đợi ta mặc y phục xong, sẽ ra gặp ngươi."
Những lời Nhạc Mạc chuẩn bị nói ra đành mắc kẹt nơi cổ họng, nửa chừng không nói ra được. Qua một lúc lâu mới cười khổ một tiếng:
"Thủ Thanh, ngươi đã sớm biết ta muốn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767213/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.