Nguyệt Lưu đến tuổi dậy thì.
“Nguyệt Lưu, mấy hôm nay buổi tối đệ đi đâu thế?” Mai Vũ nằm bên cửa sổ, hỏi tiểu Nguyệt Lưu cả người đầy bùn đang chạy về.
Nguyệt Lưu oán hận nhìn Mai Vũ, nói: “Không cần tỷ quan tâm.” Sau đó chạy đi.
Mai Vũ trừng mắt.
Thằng nhóc này bị sao vậy?
“Nè, có ai cho ta biết tiểu tử Nguyệt Lưu phát bệnh gì không?” Xoay người, Mai Vũ hỏi đám người trong phòng.
Khóe miệng Tạ Vãn Phong giật giật, hung hăng trừng nàng.
Tình hình này, ai mà nói ra miệng được chứ.
Nguyên nhân chuyện này không cần nói nữa.
Bởi vì chỉ còn mấy tháng nữa là sang xuân, nên Mai Vũ lợi dụng kỳ “an dưỡng” này mỗi ngày chỉnh đám nam nhân một kiểu.
Hôm nay…là tu tâm dưỡng tính.
Vì thế mà Liễu Hành vân muốn điên rồi.
Phải ráng nhịn! Tu tâm dưỡng tính là ngậm ấm trà đứng trung bình tấn à!
Hừ! Càng ngày càng quá đáng! Mai Vũ dám nhét đầy ớt vào trong ấm trà của hắn.
Tốt xấu gì hắn cũng là thần thâu nổi bật nhất giang hồ có có được không?
Lệ rơi đầy mặt, Liễu Hành Vân cảm thấy mình phải vùng lên.
Mai Vũ thấy Liễu Hành Vân giơ tay, lập tức vui vẻ.
“Tiểu Liễu Nhi muốn phát biểu cảm nghĩ của mình sao? Huynh có biết tại sao Nguyệt Lưu nổi điên không?”
“Không.” Bỏ ấm trà trên miệng xuống, Liễu Hành Vân trả lời.
“Vậy huynh có thể im được rồi.” Mai Vũ thuận tay ném một cái ám khí qua, hung dữ nói.
Dưỡng thương cũng có một chỗ tốt đó là không có việc gì làm có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-quan-ruou-doc-tien-quan-ra-di/2479319/quyen-6-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.