Đêm lại đến.
Kẻ giết người lẩn vào trong đêm tối, mặc dù đang trời đang rét lạnh như vậy, hắn vẫn yên lặng bước đi trên con phố tiêu điều.
Cánh tay, hình như bị thương rồi. Nhưng lại không cảm thấy đau.
Ngửa đầu, nhìn ánh trăng trên cao, khi trăng tàn, nỗi nhớ tràn lan như thủy triều, cắn nuốt hắn.
Hắn đã trải qua bao nhiêu đêm như thế này đây?
Hắn không nhớ rõ nữa.
Hình như là từ sau khi nàng rời khỏi, ngày cứ trôi qua như vậy.
Mai Vũ tiếp nhận kẻ thù của Hoa Tử Tiêu, mà hắn yên lặng tiếp nhận kẻ thù của Mai Vũ.
Thì ra cũng có một ngày như vậy.
Hắn dùng những năm tháng thanh xuân mà hắn từng quý trọng, dùng những tháng năm hắn đã từng muốn dùng để chấn động gian hồ, để trả nợ một người.
Mai Vũ, sư muội.
Khi nửa đêm tỉnh giấc, lúc nào hắn cũng nhớ đến cái tên này, xưng hô này.
Nàng nghịch nước, hát: Năm năm tháng tháng, trúc mã thanh mai.
Một câu hát, nhẹ nhàng bóp nát trái tim hắn.
Bây giờ nhìn lại những gì đã từng trải qua, mới phát hiện, vậy mà lưu lại trong trí nhớ, tất cả đều là nàng.
Vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ, đều là nàng.
Con người, lúc nào cũng phải đến thời điểm không thể cứu vãn được nữa, mới đột nhiên phát hiện, mình chỉ vì đối phương mà tồn tại.
Thanh mai đã rời xa, trúc mã còn ở lại. Đối với Vân Khinh mà nói, nàng không chỉ là người không thể quên, mà còn là người không thể chạm vào nữa.
Trải qua nỗi đau, tổn thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-quan-ruou-doc-tien-quan-ra-di/2479661/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.