Không chỉ có thân thể mệt mỏi, mà tim cũng vậy. Những thứ châu báu kia, nặng nề giống như những xiềng xích vô hình.
Đến khi cho đi hết tất cả mọi thứ xong, Mai Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong vườn hoa, Hoa Tử Nguyệt đang đợi nàng.
Mai Vũ đi tới, lập tức nằm trên cỏ.
Tối nay trên trời có đầy sao, đúng là một đêm tuyệt đẹp.
Hoa Tử Nguyệt cũng ngồi xuống, cứ như vậy nói chuyện.
“Tử Nguyệt, ngươi có phải là bồ công anh hay không?”
“Ha ha, tại sao lại hỏi như vậy?”
“Đâu có gì đâu, chỉ là cảm thấy, ngươi là bồ công anh. Bay bay, dáng vẻ rất đẹp.”
“Ngu ngốc, ta là một tên sát thủ, lấy đâu ra dáng vẻ tốt đẹp?”
“Hứ, ngươi nói cái đó không tính. Dù sao ta vẫn cảm thấy Tử Nguyệt là bồ công anh.”
Giống như cây bồ công anh, luôn luôn bay bổng trên không trung, chỉ chọn đúng chỗ, mới đáp xuống.
“Đồ ngốc...”
“Tử Nguyệt, cho ta dũng khí đi.”
“Cần nhiều hay ít đây?”
“Cho ta mượn hết, có được không? Ta cần rất nhiều. Ta muốn ngươi cho ta mượn tất cả dũng khí của ngươi.”
Ta cần rất nhiều dũng khí để quên đi tất cả mọi thứ. Thì ra muốn quên đi một chút, so với nhớ ngay lập tức thì khó khăn hơn nhiều.
Luôn phải nhớ rằng, muốn quên đi người này. Tim cứ đau đớn như vậy.
Hoa Tử Nguyệt đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng: “Được, nhưng muốn lấy dũng khí của ta, phải trả giá thật lớn đó.”
Mai Vũ nằm trên cỏ, vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-quan-ruou-doc-tien-quan-ra-di/2479681/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.