Bạch Mạn Điệp cầm lấy kiếm của Tống Phù Dung, hướng về Đỗ Thanh Sương, chấp tay nói, “Xin được chỉ giáo.”
Vẻ lãnh liệt trên người Bạch Mạn Điệp, phảng phất tạo thành một vầng hào quang vây quanh nàng. Đỗ Thanh Sương từng gặp qua vô số đối đối thủ, nhưng chưa gặp qua đối thủ nào đáng sợ thế này. Nàng cũng giống như mọi người, không khỏi vô thức lùi về sau mấy bước. Nàng vẫn cho rằng Bạch Ngâm căn bản không có võ công, tối đa chỉ là phường tiểu thư khuê các, chưa từng nghĩ qua Bạch Ngâm lại thâm tàng bất lộ thế này. (thâm tàng bất lộ: có tài nhưng không thể hiện ra.)
Bạch Mạn Điệp cắn chặt lọn tóc, cười lạnh một tiếng, “Đỗ cô nương, đắc tội.” Vừa dứt lời, kiếm đã đến trước mặt Đỗ Thanh Sương, Đỗ Thanh Sương kinh hãi, liên tục lùi ra sau mấy bước. Còn chưa kịp xuất thủ, thậm chí còn chưa đứng vững, kiếm của Bạch Mạn Điệp đã trượt qua cổ nàng, trên cái cổ trắng ngần như tuyết vẽ ra một đường màu hồng tinh tế. Vừa thoáng thấy Bạch Mạn Điệp, Đỗ Thanh Sương chỉ thấy khóe môi nàng giương ra một tia cười nhạt. Lòng Đỗ Thanh Sương có chút nặng nề, đối thủ mà nàng gặp phải tuyệt đối chính là một đối thủ vô cùng đáng sợ. Một kiếm ban nãy hoàn toàn có thể lấy mạng của nàng, là Bạch Ngâm thủ hạ lưu tình. Nàng không tin, không ai có thể có tốc độ nhanh đến như vậy. Nàng đã gặp qua vô số võ lâm cao thủ, kiếm thuật danh gia, tốc độ của bọn họ thậm chí không bằng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tao-bao-khoc-nuong-tu/1317239/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.