Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà.
Lục Văn dắt tay Thẩm Nam Chi vào nhà, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống cửa sổ, một mảnh tĩnh lặng yên bình, nhưng trên mặt Lục Văn lại hiện lên vẻ nặng nề.
Những quá khứ nặng nề đó, chưa từng tan biến trong lòng hắn, hắn chưa từng kìm nén, mặc kệ nó nảy sinh trong lòng, cuối cùng hóa thành những lưỡi d.a.o sắc bén, chỉ chờ thời cơ chín muồi xé rách khe hở tăm tối.
"Ta vốn là hạt giống mà Lục Đình gieo rắc khi còn trẻ lúc hoan lạc ở thanh lâu, đợi đến khi mẫu thân ta phát hiện có thai, Lục Đình đã sớm rời đi, lúc đầu mẫu thân ta cũng không biết thân phận thật sự của Lục Đình, lặng lẽ sinh ta ra, ta liền từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu."
Bên cạnh giường, Thẩm Nam Chi nghe giọng nói trầm lắng của Lục Văn liền nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nàng đang lắng nghe, cũng đang đau lòng cho hắn, lực đạo trên tay dần dần mạnh thêm, tiếp tục nghe tiếp.
Lục Văn từ nhỏ sống cùng mẫu thân trong thanh lâu cá mè một lứa, hắn từng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị những vị khách có sở thích kỳ quái hành hạ, cũng từng nhìn thấy vài người nam nhân cùng lúc làm nhục mẫu thân mình.
Những hình ảnh đó đến nay đã trở nên xa xôi mơ hồ, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân và những âm thanh kỳ quái phát ra trong phòng lại chưa từng bị xóa mờ trong đầu hắn.
Những điều này chỉ là sự tăm tối và yếu đuối khi hắn sống ở tầng lớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tau-tau-hay-o-ben-ta-di/204290/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.