” Harry, cám ơn cậu.”
Snape đột nhiên cảm ơn như thế khiến Harry có chút mơ hồ, “Cảm… ơn tớ?”
” Đúng vậy, cám ơn cậu. Tất nhiên là cậu nói giúp cho Lupin trước mặt chủ nhân, hắn mới không bị thương khi bị vây bắt.” Snape nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Harry mới có thể khiến Voldemort ra quyết định không làm Remus bị thương, “Cám ơn mọi việc cậu làm cho tớ.” Hắn vĩnh viễn nhớ mãi ân tình này.
” À… Đừng, đừng ngại, chúng ta là bạn thân mà.” Harry gượng cười, không dám phủ nhận phán đoán của Snape. Đương nhiên, Voldemort vì cậu nên không thương tổn đến Remus, nhưng lại không liên quan đến Snape, mà lúc này cậu chỉ có thể gật đầu, dù nó khiến Snape mang lòng biết ơn với cậu.
” Như vậy, cậu có biết vì sao chủ nhân bắt Lupin không?” Dù sao cũng không phải vì Hoàng tử lai, Snape vô cùng rõ ràng điểm này.
Harry nói lời tiên đoán của Sybill Trelawney, lại giải thích suy đoán của Voldemort, Snape lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, vô cùng lo lắng.
” Chủ nhân nhận định Lupin là người giữ bí mật? Cái này… Sao có thể? Bạn thân nhất của James Potter là Sirius Black ngu ngốc kia, bí mật trọng đại như vậy nên giao cho hắn bảo vệ mới đúng chứ? Sao lại, sao lại đổ lên người Remus?” Nói xong lời cuối cùng, tâm trạng bắt đầu bối rối, Snape vô thức đổi cách xưng hô của hắn với Remus từ “Lupin” thành ” Remus”, nhưng hắn không có thời gian cũng không có tâm trạng chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này. Nếu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/937853/quyen-2-chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.