Lúc lâu sau mới có giọng nói vang lên: “Đã qua giờ Tỵ rồi, sao nàng vẫn chưa dậy? Tang lễ của huynh trưởng, dù gì đi nữa nàng vẫn phải có mặt, nếu không người ngoài sẽ nói nàng thế nào đây?”
Trọng Dạ Lan?
Ta mở mắt ra, vực người ngồi dậy, quả nhiên là hắn.
Hắn và ta đều nhìn nhau đăm đăm.
Hắn hơi sửng sốt, mang theo một chút ngập ngừng: “Nàng khóc sao?”
“Ngươi vào bằng cách nào?” Ta không trả lời lại, nhíu mày hỏi.
Giọng điệu của ta không làm hắn tức giận, hắn ngồi xuống bên giường, lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay… ta cũng được mời đến.”
Tang lễ của Hoa Thâm đương nhiên sẽ mời rất nhiều người.
“Ai để ngươi vào phòng ta?” Sắc mặt ta không chút khách khí, hiện tại đầu ta đã đủ rối ren rồi.
Trong lúc chỉnh lại y phục, ta nghĩ: người hầu trong viện này đều chết hết rồi hay sao?
“A Thiển, ta là trượng phu của nàng, người trong phủ này đương nhiên sẽ không cản ta.” Trọng Dạ Lan vẫn ôn tồn nói.
“Là thấy ta đáng thương, hay trong lòng hổ thẹn? Nên ngươi mới trưng ra vẻ mặt dịu dàng như vậy sao? Ngươi xem ta là thứ gì?”
Ta xoay người xuống giường, đi thẳng ra ngoài: “Thiên Chỉ!”
Thiên Chỉ còn chưa vào, Trọng Dạ Lan đã kéo cánh tay ta: “A Thiển, ta biết trong lòng nàng lúc này không dễ chịu gì, muốn ra ngoài thì chải đầu thay y phục đàng hoàng trước đã.”
Ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra tia châm chọc: “Liên quan gì tới ngươi?”
“A Thiển.” Trọng Dạ Lan thở dài: “Ta tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-duyen-hoa/407926/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.