Trọng Dạ Lan mím môi, lấy ra một tờ giấy nhàu nát, có lẽ do hắn nắm chặt trong tay: “Đây là ý gì?”
Nhìn thấy dòng chữ xiêu vẹo “Thư hoà ly”, ta mở miệng trả lời: “Ta sẽ rời khỏi Tấn vương phủ, mọi người đều vui vẻ không phải tốt hơn sao?”
Ta đi qua hắn bước vào phòng, hắn kéo cánh tay ta lại, nói: “Nàng thấy bây giờ về Hoa phủ sẽ tốt hơn sao?”
Có ý gì vậy?
Ta nhíu mày nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt rủ xuống, hắn nói: “Bản thân Hoa phủ đã khó bảo đảm, nàng chỉ là một nữ tử, Hoa phủ có thể bảo vệ nàng đến lúc nào?”
Ý của lời này chính là hắn đã biết Mục Dao muốn đối phó với Hoa phủ, hắn cũng chuẩn bị giúp Mục Dao, sự bố thí duy nhất cho ta là để ta ở lại Tấn Vương phủ, sau này sẽ không mảy may ngó ngàng đến.
Ta hất tay hắn ra, nói: “Điều này không cần Vương gia hao tâm.”
“Nàng….” Thanh âm của Trọng Dạ Lan dường như có chút bực bội: “Nàng đã cứu ta, ta sẽ không làm như không thấy nàng, vậy nên nếu nàng muốn ra đi….
cũng nên đợi thêm một thời gian nữa, chỉ có ở lại Tấn vương phủ, ta mới có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Đợi đến lúc Hoa phủ thất thế rồi mới rời đi sao? Tên Trọng Dạ Lan này vẫn còn chút nhân tính, không giống như trong tiểu thuyết trực tiếp đuổi ta đi đồng thời vạch bộ mặt thật của Hoa phủ.
Có điều, ý tốt lần này… đều vô dụng với ta.
“Hôm ấy ta cứu người là ngoài ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-duyen-hoa/407929/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.