Thấy Trọng Dạ Lan đi đến trước mặt Hoa Thâm giơ cao thanh kiếm, thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn não, chạy thẳng ra chắn trước mặt Hoa Thâm….
Có trời mới biết tại sao ta lại chạy ra cản cho hắn.
Âm thanh “leng keng” của đao kiếm vang lên.
Thanh kiếm không hề xuyên vào người ta, thì ra là Hoa Nhung Châu cầm kiếm chắn trước mặt, nhanh tay dùng kiếm đỡ một chiêu của Trọng Dạ Lan.
Có điều Trọng Dạ Lan là nam chính, tiềm năng vũ lực tất nhiên khó có thể sánh bằng, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Hoa Nhung Châu, ta biết hắn đã gắng sức bao nhiêu.
“Không biết tự lượng sức mình.” Trọng Dạ Lan lạnh lùng chế giễu, chỉ thấy hắn giơ tay còn lại lên, một chưởng đánh bật Hoa Nhung Châu ra thật xa.
Cơ thể Hoa Nhung Châu tung lên rồi nặng nề bay về phía chiếc ghế, chiếc ghế cũng bị vỡ thành từng mảnh.
Hắn nằm trên mặt đất, trên mặt cắt không còn giọt máu, lòng ta thắt lại, nhưng rất nhanh chóng vực lại tinh thần.
Không được, cứ coi như hôm nay Hoa Thâm lại làm chuyện xấu, nhưng không thể mặc kệ để Trọng Dạ Lan giết Hoa Thâm, oán hận sẽ tích tụ lại đến khi không thể hóa giải nữa.
“Vương gia, người nghe ta nói…”
“Tránh ra.” Khuôn mặt lạnh lùng của Trọng Dạ Lan lúc này như ác quỷ Tu La, hàn băng trong đáy mắt như muốn đóng băng dòng máu trong người ta.
“Vương gia, người không thể giết huynh ấy, chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Ta xuống giọng, mang theo vài phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-duyen-hoa/407934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.