Vào ngày nhà hàng khai trương, Tiêu Ninh đã không để Phong Thành qua, thứ nhất là anh cảm thấy quá phô trương, thứ hai, khi mở cửa hàng anh không muốn dựa vào Phong Thành để lấp đầy mặt tiền cửa hàng.
Tiêu Ninh có lòng tin vào bản thân và phong cách trang trí của cửa hàng hoàn toàn phù hợp cho tới mười năm sau.
Dù ở thời đại nào, mọi người vẫn háo hức theo đuổi sự tươi mới.
Phong cách trang trí mặt tiền mới này chưa từng thấy trước đây cùng với kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của nhà bếp, không cần lo lắng không có khách.
“Phong Thành không phản đối việc cậu mở nhà hàng sao? Dù sao cậu bây giờ vẫn còn là học sinh.
Học sinh nên tập trung vào việc học.” Tần Thư đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Ninh bên cạnh.
Tần Thư thường xuyên quên chính mình còn lớn hơn thiếu niên lớn mấy tuổi, có lẽ là bởi vì trên người thiếu niên luôn tràn đầy một tầng sâu không thể tả.
Mùa xuân chính là thời điểm vạn vật sống lại, Tần Thư nhìn Tiêu Ninh đứng dưới ánh mặt trời, vóc người đã cao hơn năm ngoái, mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt với áo phông dài tay màu trắng bên dưới, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần jean màu xanh nước biển, trên chân mang đôi giày thể thao màu đen.
Tần Thư không khỏi nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói lòa của anh.
Tiêu Ninh như vậy, Tần Thư chưa từng nhìn thấy.
Khuôn mặt với những đường nét bình thường nhưng lại xinh đẹp lạ thường của Tiêu Ninh bị ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/te-thuy-truong-luu/507646/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.