23-
Lý Tú Khiêm bảo ta đừng lo lắng, rồi vội ra ngoài xử lý việc.
Trong lòng ta rối như tơ vò, nhưng vẫn quay về viện trước.
Dù xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên vẫn là phải xem các nhi tử thế nào.
Nhưng vừa bước vào sân, ta đã nghe thấy tiếng nhi tử gào khóc thảm thiết đến xé lòng.
Ta chạy ào vào thì thấy Bạch Nhược Nhược đang ôm đại nhi tử của ta, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt và oán hận.
Ta lao đến giật lại con từ tay nàng ta:
“Ngươi làm gì vậy?”
Bạch Nhược Nhược để mặc ta ôm lấy con, giang tay ra, lạnh lùng cười:
“Một con tiện tỳ như ngươi, bản vương phi làm gì mà còn cần ngươi cho phép? Nên nhớ, ta mới là chính thất vương phi của Ngô Quận Vương! Là mẫu thân danh chính ngôn thuận của đứa trẻ này!”
Ta giận đến mức toàn thân run rẩy, gằn giọng:
“Đây là con của ta! Ngươi lập tức ra khỏi đây!”
Bạch Nhược Nhược nhìn ta chằm chằm, rồi mới nói:
“Ngươi chẳng qua dựa vào mặt đẹp da trắng, chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Ngươi có biết, ta và vương gia là thanh mai trúc mã, quen nhau hai mươi năm, lại là thê tử cưới hỏi đàng hoàng! Đợi vài ngày nữa, khi vương gia nhớ lại tình xưa, ta sẽ đích thân xử lý ngươi!”
“Một đứa mồ côi không phụ không mẫu mà cũng dám mơ mộng làm vương phi? Hừ, không biết xấu hổ!”
Nói xong, nàng ta hùng hổ bỏ đi, đám hạ nhân trong phủ cũng không dám ngăn lại.
Bởi suy cho cùng — nàng ta mới là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/te-tien/2883455/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.