Quả nhiên giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Hiện thực chính là hiện thực.
Thịnh Vân Trạch không vì cậu đã trở thành bạn trai mà từ bỏ bản năng độc miệng.
Vừa nhìn thấy Đoạn Di, hắn buông lời mỉa mai sắc bén như hình với bóng: “Tớ đợi cậu một tiếng hai mươi bốn phút ba mươi mốt phẩy năm sáu bảy giây đấy, đây là cái cậu gọi là “không nỡ xa tớ” và “nhớ tớ” à?”
Đoạn Di: = O =!
“Này, sao cậu lại chính xác đến tận sau dấu phẩy thế, đồng hồ gì xịn vậy?” Lúc Đoạn Di ra khỏi nhà, mẹ cậu quàng cho cậu một chiếc khăn, che mất nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại cái mũi và đôi mắt.
Chiếc khăn len tối màu càng làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Thịnh Vân Trạch nhìn mà ngứa ngáy tay chân, liền đưa tay móc khăn len của cậu, kéo ra nhìn vào bên trong.
Làn da trắng nõn, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, Thịnh Vân Trạch như phát hiện ra vùng đất mới, nhìn thêm vài lần rồi ghi nhớ trong lòng.
Hành động này nếu đổi lại là người khác làm thì rõ ràng là quấy rối tình dục.
Nếu Đoạn Di là con gái, thì hành động của Thịnh Vân Trạch chẳng khác nào tự ý kéo áo lót của con gái nhà người ta ra xem ngực.
Thế mà Thịnh Vân Trạch lại làm một cách thản nhiên, như thể chỉ đang mở túi nilon ra xem Đoạn Di mua gì, xem xong thì bỏ lại chỗ cũ.
Đoạn Di luôn cảm thấy Thịnh Vân Trạch giống như… Lâm Đại Ngọc phiên bản mèo.
Hay càu nhàu, nói năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048400/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.