Trẻ sơ sinh lớn nhanh như thổi.
Từ lúc Đoạn Di ở lì trong bệnh viện đến mức sắp mọc rêu ra, cuối cùng lúc chuẩn bị được xuất viện thì hai đứa con trai song sinh của cậu bỗng chốc đã lớn phổng lên thành hai cục bột nếp trắng trẻo đáng yêu. Cảm giác cứ như thể Pokémon Xanh đã tiến hóa thành Pokémon Tiên vậy, thật kỳ diệu.
Đôi mắt chúng như hòn bi ve đen láy, đôi môi chúm chím, gương mặt bầu bĩnh trắng hồng, hàng mi như hai chiếc quạt nhỏ xinh xắn. Mũi tuy chưa rõ hình dáng nhưng lại rất giống Thịnh Vân Trạch, nhìn kiểu gì cũng thấy giống, có thể nói là thần thái y đúc.
Hai anh em sau khi mở mắt ra nhìn thế giới với vẻ đầy tò mò. Anh lớn ngoan hơn, ít khóc ngủ nhiều, cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng khác nào chú heo con.
Còn cậu em thì như thể đầu thai từ cái kèn loa, phổi khỏe vô địch, đói cũng khóc, nóng cũng khóc, lạnh cũng khóc. Rõ ràng Đoạn Di là người đưa nó đến thế giới xinh đẹp này, vậy mà nó cứ như muốn tiễn mẹ nó về với đất mẹ từ cái thế giới này vậy.
Vì thế, tình mẫu tử thiêng liêng ít ỏi đáng thương của Đoạn Di chỉ kéo dài được đúng một tuần.
Tới ngày thứ bảy, cậu bị tiếng khóc của đứa nhỏ hành hạ đến mức không chịu nổi nữa, trong lòng gào thét: Có ai đến dẹp loạn giùm không, thế giới này có yên ổn nổi không hả trời?!
Thế là, đêm đó, khi thằng bé vừa cất tiếng khóc, tay chân quơ loạn xạ bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048513/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.