Chơi mãi cũng mệt, Tiểu Nhi và Anh Vân cũng trở về khách sạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Việt , kết thúc chuyến du học 3 năm này.
-Sắp có trò hay rùi đây!- Anh Vân đang xếp hành lý, miệng cười “nham hiểm”.
Kì lạ là một Tiểu Nhi ngày thường quậy phá, level “lắm mồm” thượng thừa rồi mà bây giờ thấy im re, chẳng lên tiếng lấy một lần.
-Shit! Con kia! Mầy câm rùi hả?- Anh Vân chẳng thèm ngó qua xem Tiểu Nhi đang làm gì, cứ thế chửi thẳng (bạn bè cũng có nể gì nhau đâu).
Chẳng có ma nào trả lời…
-Coi thường tao à mầy?- Anh Vân quát.
-…
-Câm rùi đấy à?
-…
-Tao đang nói chuyện với mày đấy!!!
-…
-Mày…
-CÂM NGAY MỒM ĐI CON KIA! ĐIẾC HẾT CẢ TAI!!!- Tiểu Nhi không chịu nổi nữa hét lên (ây à! Các chú bình tĩnh cái đi!).
Tiểu Nhi mà giận thì Vũ gia phải chuẩn bị lo đám cho con gái cưng rùi. Anh Vân thấy lạnh cả sống lưng, liền bỏ ngay đống áo quần đang gấp dở, ngó qua chỗ Tiểu Nhi.
-Xin lỗi mày a! Tại tao kêu hoài mày hông thưa!- Anh Vân làm mặt ăn năn.
-Kệ cha mày! Gọi gì lắm thế? Nghĩ tao điếc á?
Tiểu Nhi do còn ức chế nên lời nói cũng lộ rõ vẻ tức giận. Anh Vân cười xòa:
-Ây da!!! Bình tĩnh tự tin không cay cú! Già sớm á! Tao với mầy đang ở Nhật a! Nói to khéo động đất mai không về Việt được âu!
-Tao không thèm chấp! Plè!- Tiểu Nhi nói xong, thè lưỡi một cái rồi quay qua hướng khác, không thèm để ý gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-kia-mi-di-chet-di/810396/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.