Trận giao chiến này diễn ra ở một quán cafe internet... không, phải gọi là "cuộc thảm sát một chiều", chỉ kéo dài hai mươi phút là ba tên côn đồ ngã xuống đất gục hết, nằm kêu la như heo bị chọc tiết.
Một người ôm đầu gối, một người che bụng, một người kẹp chân ôm bi... Ba người đều có vết bầm tím ở mũi và mặt, cả khuôn mặt sưng tấy như đầu heo.
Đang yên đang lành mới tân thủ nhưng cứ quyết gây chiến với đại boss, đây không phải muốn nộp mạng thì còn là gì nữa.
Nhất thời, ở đó ngoại trừ tiếng rên rỉ của bọn chúng ra, toàn bộ quán cà phê internet không có bất kỳ âm thanh nào khác, mà bọn họ cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hoàng Diệp Luân nơm nớp lo sợ dẫn mấy đứa đàn em khác đến bên cạnh Lệ Chanh. Một số chịu trách nhiệm đưa khăn giấy, một số khác bóp vai, trong khi đó Hoàng Diệp Luân cởi áo khoác đồng phục của mình rồi khoác lên vai Lệ Chanh như một chiếc áo choàng.
Vẻ hung dữ trong mắt Lệ Chanh vẫn chưa phai, cậu nhắm mắt lại, tùy ý gãi gãi tóc, mồ hôi chảy dọc xuống.
Cậu tháo sợi dây buộc tóc con thỏ nhỏ buộc trên trán ra, sau trận chiến vừa rồi, trên sợi dây dính một chút máu.
Cậu nhếch môi chán ghét: "Bẩn quá."
Vừa nói, cậu vừa dùng vạt áo đồng phục lau mặt cho con thỏ nhỏ, lau sạch xong lại đeo sợi dây buộc tóc vào cổ tay.
Làm xong tất cả những việc này, Lệ Chanh nhìn đồng hồ trên tường, chửi rủa: "Chết tiệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-omega-nay-vua-ngot-vua-buong-mac-li/2250138/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.