28
Tôi nộp hồ sơ vào ngành y, và ông cụ Lâm, vốn là viện trưởng Học viện Y, đặc biệt quan tâm đến tôi, thường kéo tôi đến nhà ông ăn cơm.
Cậu nhóc đen nhẻm từng cùng tôi lên núi đào thảo dược – Lâm Cẩn Ngôn – giờ đã trở thành nhân vật nổi bật của Học viện Y, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái kiêu hãnh, rất thu hút ánh nhìn.
Sau khi trở về thành phố, cậu ấy đã trao đổi thư từ với tôi vài lần, giữa chúng tôi cũng có chút quen thuộc.
Cậu ấy hỏi:
“Tại sao sau này chị không trả lời thư nữa?”
Tôi viện cớ:
“Túi tiền eo hẹp, không đủ tiền mua tem.”
Cậu ấy nhìn tôi đầy uất ức.
Tôi sờ mũi, có chút ngại ngùng. Có lẽ cậu ấy muốn nói rằng, chỉ riêng tiền hoa hồng tôi từng lấy từ việc bán thảo dược cũng đủ mua vài trăm con tem thư rồi.
Thực ra, tôi không muốn có quá nhiều liên hệ với cậu ấy.
Dù sao, kiếp trước cậu ấy là em rể tôi. Mặc dù tôi chỉ gặp cậu ấy một lần vào ngày cậu ấy và Phúc Bảo kết hôn, nhưng dáng vẻ anh tuấn, phóng khoáng đó đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Ở trấn nhỏ, thực sự không có ai đẹp trai như vậy.
Không hiểu tại sao, kiếp này từ đầu cậu ấy đã không ưa Phúc Bảo.
Nhưng tôi rất chắc chắn rằng mình chưa từng xen vào chuyện của họ.
Trong thời gian ở trường, tôi đắm chìm trong biển kiến thức, khao khát học hỏi và không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-toi-la-huong-tinh-nhan-tieu-nguu-lieu/802300/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.