Không khí trong phòng khách lúc này chắc chắn không thể giữ chân bất cứ ai có ý định bước ra, chẳng ai muốn chịu sự ảnh hưởng của một không khí tràn đầy áp lực, nó có thể ảnh hưởng tới lời nói, hành động của bạn một cách tiêu cực. Tôi thấy mình đã quyết định đúng khi tự ý rời đi, mà dù lúc đó tôi có quyết định ở lại thì tôi đoán chắc Caris cũng sẽ đuổi tôi đi thôi, đằng nào chả thế, thà rằng tôi tự đi còn hơn là bị đuổi. Việc tôi bỏ đi cũng có chút liên quan tới Dan, chỉ một chút thôi, lý do rất đơn giản, tôi phải giữ thằng bé khỏi những cảm xúc ủy mị không cần thiết. Dan đã dần quen với cuộc sống không phải với gia đình của mình, nếu bây giờ để thằng bé gặp lại mẹ nó thì ai mà biết được nó sẽ suy sụp tinh thần như thế nào nếu phải nói lời tạm biệt với mẹ nó lần nữa.
Tránh xa được những người đó là một chuyện, làm gì sau đấy là một chuyện khác, khác hoàn toàn. Giờ đây tôi hoàn toàn không biết mình phải làm gì trong khu tập luyện, chân tay tôi chúng không hề muốn làm bất cứ bài tập nào hết, chính vì điều đó mà từ nãy tới giờ tôi chỉ biết ngồi dựa lưng vào cửa thang máy, im lặng như một đứa tự kỉ vậy. Không chỉ chân tay tôi, mà cả trí óc cũng đi vào trạng thái ngừng hoạt động, tôi chẳng thể suy nghĩ được gì, tôi chỉ có thể cảm thấy sự mệt mỏi của chính mình trong từng tế bào của cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-toi-la-romanov/60399/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.