Tiêu Chước thầm nghĩ bản thân cậu đã là chuyện khoa học không thể giải thích rồi, cậu gật đầu nói mình tin.
Đổng Huy nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi Tiêu Chước vì sao lại tin những thứ này, anh ta nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi luôn cảm thấy bạn gái tôi đã không còn là bạn gái tôi nữa. Cô ấy giống như một người khác. Cậu có nhớ giám đốc Trương mà tôi đã nói đến và người đàn ông đã bị một người say rượu giết không? Kỳ thật tôi cũng biết Đỗ Thiến Thiến, tối hôm qua cô ta còn cười nhạo Lâm Lâm ở buổi họp lớp. Tôi không muốn nghi ngờ Lâm Lâm, nhưng sao mọi thứ có thể xảy ra một cách trùng hợp như vậy? Ba người, vừa vặn đều có liên quan tới cô ấy. Hơn nữa gần đây, tôi cũng phát hiện Lâm Lâm càng ngày càng không bình thường.”
Tiêu Chước có thể cảm giác được sự bất an và phiền não của anh ta, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Đổng Huy gật gật đầu, uống một ngụm cà phê, thoáng thả lỏng rồi chậm rãi giải thích: “Khoảng một tháng trước, tôi cùng Lâm Lâm ăn tối xong cùng nhau đi dạo ở hồ Đông Dương, cô ấy không cẩn thận rơi xuống hồ. Cô ấy không biết bơi, lúc đó tôi vội vàng nhảy xuống cứu cô ấy, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, kết quả lúc ngoi lên mặt nước, tôi phát hiện cô ấy đã đứng trên bờ rồi. Lâm Lâm nói rằng cô ấy tự vật lộn để leo lên. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng gần đây xảy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-yeu-quai-la-luong-thuc-du-tru-lai-thanh-chong-toi/2655533/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.