35.
Thời tiết bắt đầu nóng lên, món sơn trà ướp lạnh mà dì giúp việc làm dạo này khá được ưa chuộng.
Trên bàn ăn mỗi ngày đều có hai bát. Chỉ là hôm nay chỉ có phần của tôi.
Tôi lên tiếng hỏi: "Kỷ Dĩ Tinh đâu?"
"Cậu chủ Kỷ đến trường rồi, ngài lại quên rồi sao?"
"Ồ, đúng rồi." Tôi cúi đầu khuấy viên đá trong bát.
Lúc cậu ấy đi, tôi nói mình bận việc công ty nên không tiễn. Thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng cả, tôi chỉ đơn giản là không muốn đi.
Tôi không thích cảm giác đó, nhìn cậu ấy rời đi khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là đến thành phố bên cạnh thôi.
Đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng, chưa đến hai tháng cậu ấy sẽ về. Với mức độ bám người của cậu ấy, chắc chắn cách vài ngày lại chạy về đây.
Nhưng chia ly vẫn là chia ly.
Tôi cụp mắt suy nghĩ, có vẻ thế giới này vẫn công bằng. Dù có giàu đến đâu, cũng phải ngoan ngoãn quay lại trường trước kỳ thi cuối kỳ để học bài làm bài tập.
Tôi buông thìa xuống, trời nóng, chẳng có khẩu vị, cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Chiếc giường lớn rộng hai mét hai trong phòng, tôi đã ngủ trên đó rất nhiều năm, giờ nhìn lại chỉ thấy nó vừa lớn vừa trống trải.
Thói quen rất khó thay đổi, nhưng khi Kỷ Dĩ Tinh xông vào cuộc sống của tôi, tôi lại nhanh chóng thích nghi.
Cậu ấy rời đi rồi mới thấy khó chịu.
Suốt mấy ngày liền đều nghe cậu ấy gọi điện than vãn, nói mình bị nhốt trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-dung-gap-go-dam-my/1058445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.