🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

33.

Tôi về nhà hơi muộn, chú Lưu nhận lấy áo khoác của tôi rồi nói: "Cậu chủ Kỳ hôm nay không xuống ăn cơm."

Tôi cau mày: "Cậu ấy sao vậy? Không khỏe à?"

"Không rõ lắm, chỉ bảo chúng tôi đừng làm phiền cậu ấy."

Tôi không biết hắn lại làm sao nữa, bước chân lên lầu vô thức nhanh hơn bình thường.

Đẩy cửa phòng, bên trong tối om, chỉ có vài đốm lửa màu cam lơ lửng trong không trung, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, loại bạc hà xanh tôi thường hút.

Tôi đưa tay bật đèn, Kỷ Dĩ Tinh hơi nheo mắt, điếu thuốc trên tay hắn đã cháy được một nửa. Mái tóc rủ xuống trán, hắn ngồi yên lặng ở đó, như một bức tranh vừa được mở ra.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Chú Lưu nói cậu không ăn cơm?"

"Sao vậy?"

Hắn cúi mắt, đưa tay dập tắt điếu thuốc, động tác ấy trông rất đẹp mắt, dường như ngay cả khi hắn dí đầu thuốc vào da thịt ai đó, người ta cũng nên chịu đựng và nói lời cảm ơn.

Tôi nhớ trước đây Kỷ Dĩ Tinh không hút thuốc.

"Rốt cuộc là sao..."

Hắn lại không để tôi nói hết câu, đèn vừa bật lên đã bị lưng tôi va phải tắt đi.

Từ phòng tắm đến giường.

Cả đêm lật qua lật lại.

Khi hắn lại nắm lấy mắt cá chân tôi, tôi cuối cùng cũng phản kháng: "Đủ rồi."

Hắn làm ngơ, không nói một lời, như một con thú chỉ biết trút bỏ d*c vọng. Khi cơn sóng t.ì.n.h d.ụ.c rút đi, tôi cảm thấy đêm nay thật vô nghĩa.

Tôi lại đẩy hắn: "Được rồi."

Hắn ngược lại càng mạnh bạo hơn, một cánh tay đặt ngang n.g.ự.c tôi, ghì chặt tôi đang cố gắng vùng vẫy, lực đạo không kiểm soát khiến cơn đau ập đến, lửa giận lập tức bùng lên, tôi giáng cho hắn một cái tát mạnh.

"Tôi nói đủ rồi! Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"

"Tôi muốn làm gì?" Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo không chứa chút tình cảm: "Tôi thật sự muốn g.i.ế.c anh!"

"Có phải tôi quá nhân từ, bài học cho anh vẫn chưa đủ?"

"Ngay cả giả vờ anh cũng không thể giả vờ hoàn hảo một chút sao?"

Trong khoảnh khắc, tôi lập tức phản ứng: "Cậu đặt máy nghe lén trong văn phòng tôi?"

Xem đi, chỉ cần không liên quan đến cảm xúc và hành động của Kỷ Dĩ Tinh, tôi phản ứng vô cùng nhanh nhạy.

"Đúng vậy." Hắn cười: "Đúng."

"Vậy cậu định khi nào chán tôi? Khi nào đá tôi?"

"Tôi..."

"Tôi đã chấp nhận sự thật rằng cậu không yêu tôi, chỉ lừa dối và lợi dụng tôi!"

"Cậu không thể lừa dối một cách chân thành hơn sao?"

"Tại sao? Tại sao luôn để tôi phát hiện, phát hiện rằng dù thế nào tôi cũng không thể có được một chút, một chút thích thú của cậu..."

Trời mưa rồi sao? Tại sao trên mặt tôi lại có nước nhỏ xuống.

Hóa ra không phải mưa, là Kỷ Dĩ Tinh đang khóc.

"Kiều Thời Niên, tôi thật sự, hận cậu c.h.ế.t đi được."

Từ trước đến nay không hiểu hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi hiểu được tất cả ẩn ý của hắn. Rõ ràng hắn đang nói, Kiều Thời Niên, yêu tôi một chút đi, một chút thôi cũng đủ rồi.

Một cảm giác mơ hồ trong lòng tôi bắt đầu hình thành, nhưng như cách một lớp sương mù, tôi vẫn chưa thể phân biệt rõ ràng.

Tôi chỉ biết cảm xúc đó khiến tim tôi đau nhói. Con người khi ở trong lĩnh vực không quen thuộc luôn tỏ ra đặc biệt vụng về.

Vì vậy, tôi chỉ biết nói: "Muốn hôn một cái không?"

Trong bóng tối, tôi cảm thấy hắn sững lại, sau đó im lặng lùi lại, đứng dậy muốn rời đi. Cơ thể tôi không qua suy nghĩ đã bật dậy, trong bóng tối nắm lấy cổ tay hắn, lập tức kéo hắn trở lại mép giường ôm chặt. Chưa từng nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy, tôi chỉ cảm thấy, lúc này Kỷ Dĩ Tinh rất đáng thương.

Hắn cần tôi làm như vậy.

Hắn bị tôi ôm trong lòng, má áp vào n.g.ự.c tôi.

Tôi cảm thấy nơi đó ướt đẫm. Người trong lòng đang vùng vẫy, nhưng không quá mạnh.

Giờ đây hắn đã cao lớn hơn tôi, nếu hắn thật sự muốn đi, tôi không thể giữ lại.

Vì vậy tôi hiểu, tôi hiếm khi hiểu nhanh như vậy, hắn chỉ đang buồn, hắn cần được an ủi.

Tôi rất muốn lúc này gọi điện cho Trình Kỳ, hỏi anh ta, làm thế nào để đối phương vui lên. Nhưng hoàn toàn quên mất, tại sao tôi lại muốn Kỷ Di Tĩnh vui vẻ.

Tôi không rảnh tay, vì vậy chỉ có thể thử, dùng cách tôi thường thấy Trình Kỳ gọi điện cho người khác, gọi một tiếng: "Bảo bối?"

Người đang khóc trong lòng tôi dừng lại một giây, chỉ một giây đó, tôi nhận ra hắn thích điều này.

Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn, cúi đầu hôn lên mặt hắn, nụ hôn rơi trên lông mi ướt át của hắn, rồi nhẹ nhàng hôn l3n chóp mũi hắn, hắn trong lòng tôi khàn giọng nói.

"Kiều Thời Niên, cậu biết từ nhỏ đến lớn, tôi được khen ngợi nhiều nhất về điều gì không?"

"Đẹp?"

"Là thông minh."

"Nhưng nếu tôi thật sự thông minh, sao mỗi lần chỉ cần cậu hôn một cái tôi đã bị lừa."

"Tôi đã không muốn cầu xin cậu yêu tôi nữa."

"Tôi chỉ muốn cầu xin cậu lừa tôi một cách chân thành hơn."

"Tôi thật sự, sắp chịu không nổi rồi."

Tôi ôm hắn, đột nhiên cảm thấy tim rất đau, đau đến mức tôi không biết phải làm sao. Rõ ràng là hắn đang khóc, tôi không rơi một giọt nước mắt nào.

Vì vậy tôi chỉ có thể ôm hắn chặt hơn, chặt đến mức không còn khe hở. Để hắn áp sát vào tim tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tôi hôn hắn, vuốt v3 mái tóc hắn và hứa: "Tôi sẽ cố gắng chân thành hơn."

Những cái ôm mà anh ấy từng khao khát từ tôi khi còn nhỏ nhưng không nhận được, đêm nay, tôi đã trao tất cả cho anh ấy.

34.

Thực ra cảm giác ở bên cạnh Kỷ Dĩ Tinh không tệ. Chỉ cần anh ấy không gây rối thì không có gì để phàn nàn.

Rõ ràng chúng tôi đã sống dưới cùng một mái nhà gần mười năm, nhưng dường như chỉ trong năm nay tôi mới thực sự hiểu anh.

Phát hiện ra anh ấy cũng không khác gì những người đồng trang lứa. Tràn đầy năng lượng, thích làm nũng, cũng thích xe sang và đồng hồ đắt tiền, chỉ là không đeo. Đôi khi cũng chơi những trò chơi hot và chi hàng trăm nghìn.

Cũng có lúc không muốn ngủ vào ban đêm, không muốn dậy vào ban ngày, làm biếng nói rằng mình không muốn đi làm. Đôi khi nảy ra ý định muốn nuôi chó, nhưng khi tôi nói trong nhà chỉ có thể có một con vật, hoặc là anh ấy, hoặc là chó, thì anh ấy im lặng không nói nữa.

Đôi khi sẽ ăn mặc chỉnh tề đến công ty tôi họp. Khi không cười, khuôn mặt tinh tế quá mức của anh lạnh lùng mạnh mẽ. Khi chỉ cần hơi nhíu mày sẽ khiến người đang báo cáo giật mình, dừng lại rồi cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Kỷ, có vấn đề gì không?" Sau đó anh ấy giả vờ sâu sắc lắc đầu.

Thực ra chỉ là chân anh dưới bàn bị tôi đạp lên mà thôi.

Đợi mọi người rời đi, cửa văn phòng đóng lại, anh ấy nhìn tôi rồi nói: "Chú nhỏ, chân bị chú đạp sưng rồi."

"Làm sao có thể, tôi đâu có dùng lực."

"Không tin thì để tôi cởi ra cho chú xem?"

Tôi cười khẩy, nhìn thấu ý đồ của anh: "Anh muốn cởi giày? Hay là quần?"

Cửa khóa kêu một tiếng, anh tiến đến trước mặt tôi, hơi cúi người, hai tay chống lên bàn làm việc của tôi, bao quanh tôi trong vòng tay.

Lúc hôn, tôi ngửi thấy trên người anh ấy mùi hương giống hệt tôi.

"Chú nhỏ có thể giúp tôi cởi không?"

"Anh không có tay à?"

"Tay tôi có việc."

May mắn là bây giờ ngày nào cũng được ăn no, cũng không gây rối quá mức.

Lúc anh rời đi, tình cờ gặp Trình Kỳ đến tìm tôi, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, lạnh lùng liếc nhìn Trình Kỳ, hoàn toàn phớt lờ lời chào "Tổng giám đốc Kỷ" của Trình Kỳ.

Trình Kỳ bước vào, chạm vào mũi: "Hắn ta có ý gì vậy?"

"Tôi đã đắc tội với hắn à?"

Đắc tội không nhẹ, nếu không phải anh ấy nói chuyện với tôi trong văn phòng hôm đó, đứa nhỏ cũng không đến mức khóc cả đêm.

Tôi phất tay: "Gần đây anh ấy đến kỳ, tâm trạng không ổn định, đừng để ý."

"Trời ạ, cậu chịu được hắn như vậy sao?"

"Kiếm được tiền thì kiêu ngạo như vậy."

"Cậu sống với hắn không thấy ấm ức sao?"

"Cậu đừng nói nữa."

Nếu văn phòng tôi lại bị lén đặt thiết bị nghe trộm, anh ấy nghe thấy không phải lại khóc cả đêm sao.

Trình Kỳ nghe xong, nhìn tôi một lúc: "Sao cậu vẫn chưa chia tay với hắn?"

"Tôi chưa tìm được người mới."

"Nếu cậu thật sự muốn tìm, sẽ thiếu sao? Không phải cậu định sống với thằng nhóc đó cả đời chứ?"

"Chẳng lẽ không thể sao?"

Một câu nói chưa qua suy nghĩ bật ra. Cho đến khi tôi nói ra hai giây, cả tôi và Trình Kỳ mới cùng nhận ra tôi đã nói gì.

Là trong sự im lặng tràn ngập căn phòng, là sự kinh ngạc khiến vỏ não tôi đột nhiên bùng nổ.

Cẳng lẽ trong tiềm thức của tôi, thực sự có suy nghĩ như vậy sao?

Trình Kỳ muốn nói gì đó nhung bị tôi ngắt lời: "Cậu đến tìm tôi có việc gì?"

"Tối nay Tổng giám đốc Chương có một bữa tiệc, tôi muốn cậu cùng đi."

Gần đây, buổi tối tôi luôn rảnh rỗi, vì Kỷ Di Tinh lúc nào cũng có chuyện mới muốn làm.

Bận rộn gần mười năm, mãi đến khoảng thời gian này tôi mới bắt đầu có chút cuộc sống giải trí ngoài công việc.

Dạo này cậu ấy mê trồng hoa, trồng cỏ, không biết tìm đâu ra một đống lan Dendrobium, còn hẹn hôm nay sẽ về sớm để cùng nhau trồng.

Nhưng nhìn vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Trình Kỳ, tôi biết chỉ cần từ chối là anh ta sẽ hiểu ngay rằng tôi muốn về nhà với Kỷ Dĩ Tinh, không biết lại suy nghĩ gì nữa.

Thế nên tôi gật đầu đồng ý.

Mấy bữa tiệc xã giao lúc nào cũng na ná nhau, chuyện gì làm nhiều rồi cũng thấy chán.

Uống vài ly rượu, tôi bắt đầu nghĩ, có khi lan Dendrobium cũng đẹp thật.

Không biết Kỷ Dĩ Tinh một mình trồng thế nào rồi.

Vừa nghĩ đến ai, trên bàn tiệc liền có người nhắc đến người đó.

Tôi thu lại suy nghĩ, nghiêm túc lắng nghe vài câu.

"Tuổi trẻ vậy mà giỏi thật."

"Chúng tôi già cả rồi, vài năm nữa là về hưu, sau này là thời đại của bọn trẻ. Tôi nghe nói cậu ấy mới hai mươi hai tuổi."

"Trước đây từng tiếp xúc, bọn trẻ bây giờ kiêu ngạo lắm, không biết khiêm tốn thì cũng khó mà đi xa."

Sau đó là một bài diễn thuyết dài đầy cảm khái về những trải nghiệm huyền thoại của họ.

Tôi cụp mắt cười nhạt, kiêu ngạo, đúng là kiêu ngạo thật, khoe khoang qu@n lót của mình lớn hơn tôi hai size thì đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi.

Kết thúc bữa tiệc về nhà thì đã muộn. Tôi chui vào chăn, hơi ấm bao quanh khiến cả người tôi giãn ra thoải mái.

Kỷ Dĩ Tinh quay lưng về phía tôi mà ngủ. Tôi đưa tay chạm vào anh, không có chút phản ứng nào.

Tôi biết anh chưa ngủ, chỉ là không vui.

Tôi lại nhích tới ôm anh, nhưng bị đẩy ra.

Bất lực gọi một tiếng: "Bảo bối?"

Cuối cùng người ấy cũng quay mặt lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút hờn dỗi khiến tim tôi bỗng dưng lỡ một nhịp.

Trong đầu tôi lại vang lên câu nói ấy... Chẳng lẽ không được sao?

Không thể bên nhau cả đời sao?

"Cây lan hồ điệp tím trồng xong chưa?"

"Trồng xong rồi."

"Vậy chúng ta trồng thêm hoa quỳnh đi, trồng ở mảnh đất trống bên phải nhà kính ấy."

Sự chú ý của anh bị chuyển hướng, rất nhanh đã bắt đầu nghiêm túc bàn bạc với tôi về vị trí cụ thể.

Tôi nhìn gương mặt anh khi đang suy nghĩ chăm chú, bỗng dưng cảm thấy khoảnh khắc này thật yên bình. Cũng chính lúc này tôi mới nhận ra, bao nhiêu năm qua, thực ra tôi vẫn luôn sống trong sự cô đơn lạnh lẽo.

Tôi ghé tới hôn anh, giọng nói của anh dừng lại, nhẹ nhàng đáp lại tôi, không mang theo d*c vọng, chỉ đơn thuần là sự thân mật.

"Chú nhỏ." Anh khẽ gọi tôi.

"Ừm."

"Ôm tôi đi."

Tôi vươn tay ôm chặt anh vào lòng. Nghe thấy giọng nói buồn bực của anh truyền đến: "Tôi ghét anh nuốt lời."

"Hôm nay là tình huống bất ngờ."

Anh lắc đầu: "Anh đã nói, anh sẽ dùng cả tấm lòng để lừa tôi."

"Tôi thật sự sợ, có một ngày anh không muốn lừa tôi nữa."

"Vậy thì tôi phải làm sao đây?"

Tôi khẽ thở dài, lại siết chặt người trong lòng hơn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.