33.
Tôi về nhà hơi muộn, chú Lưu nhận lấy áo khoác của tôi rồi nói: "Cậu chủ Kỳ hôm nay không xuống ăn cơm."
Tôi cau mày: "Cậu ấy sao vậy? Không khỏe à?"
"Không rõ lắm, chỉ bảo chúng tôi đừng làm phiền cậu ấy."
Tôi không biết hắn lại làm sao nữa, bước chân lên lầu vô thức nhanh hơn bình thường.
Đẩy cửa phòng, bên trong tối om, chỉ có vài đốm lửa màu cam lơ lửng trong không trung, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, loại bạc hà xanh tôi thường hút.
Tôi đưa tay bật đèn, Kỷ Dĩ Tinh hơi nheo mắt, điếu thuốc trên tay hắn đã cháy được một nửa. Mái tóc rủ xuống trán, hắn ngồi yên lặng ở đó, như một bức tranh vừa được mở ra.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
"Chú Lưu nói cậu không ăn cơm?"
"Sao vậy?"
Hắn cúi mắt, đưa tay dập tắt điếu thuốc, động tác ấy trông rất đẹp mắt, dường như ngay cả khi hắn dí đầu thuốc vào da thịt ai đó, người ta cũng nên chịu đựng và nói lời cảm ơn.
Tôi nhớ trước đây Kỷ Dĩ Tinh không hút thuốc.
"Rốt cuộc là sao..."
Hắn lại không để tôi nói hết câu, đèn vừa bật lên đã bị lưng tôi va phải tắt đi.
Từ phòng tắm đến giường.
Cả đêm lật qua lật lại.
Khi hắn lại nắm lấy mắt cá chân tôi, tôi cuối cùng cũng phản kháng: "Đủ rồi."
Hắn làm ngơ, không nói một lời, như một con thú chỉ biết trút bỏ d*c vọng. Khi cơn sóng t.ì.n.h d.ụ.c rút đi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-dung-gap-go-dam-my/1058446/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.