Lạc Du mở mắt, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ nét.
Men rượu khiến anh đờ người ra trong giây lát, anh lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đớn, giống như có bùn và mùn sắt nhét bên trong vậy.
Anh biết mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, căn phòng rất rộng lớn.
Đó không phải là một căn phòng thông thường anh vẫn biết, vì trừ giường ra, xung quanh không có bất kỳ vật dụng trong nhà nào khác.
Chiếc giường nằm chính giữa căn phòng, như con thuyền nhỏ trên mặt biển êm đềm.
Lạc Du tỉnh táo lại đôi chút, hoảng hồn nhớ mình đang dự tiệc, trên đường dạo hoa viên hít thở thì gặp Quý Cầm Dã uống say khướt.
Nghĩ đến Quý Cầm Dã, nhịp tim Lạc Du tăng tốc, Quý Cầm Dã nói với anh rất nhiều chuyện về Quý Tích Thành, sau đó anh cũng uống say.
Trong mơ, anh bị một người bế lên, cánh tay mạnh mẽ, cái ôm ấm áp, tinh thần lực hung bạo đậm tính công kích của anh được một nguồn tinh thần lực khác liếm láp.
Anh ngửi được mùi gió ẩm ướt, và mùi thuốc lá đặc biệt thoang thoảng.
Quý Tích Thành… Là Quý Tích Thành mang anh ra khỏi bữa tiệc?
Lạc Du hoàn toàn tỉnh táo, chống hai tay lên, đột ngột ngồi dậy.
Một tiếng động nhỏ vang lên, chăn rơi xuống, trên cổ là cảm giác mát lạnh.
Lạc Du cúi đầu, đồng tử co chặt lại.
Không có gì trên người dưới lớp chăn, một sợi dây xích bạc chễm chệ trên ngực.
Ngón tay anh khẽ run rẩy, bất an chạm vào sợi xích nọ, không phải một khối liền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thac-tich/1213996/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.