Sau khi buổi lễ kết thúc, vẫn còn một loạt hoạt động và sự kiện sắp diễn ra.
Ba người Lạc Du nhận phỏng vấn, tham gia hội nghị dành cho thường dân, trước đi đến bữa tiệc sẽ đến trụ sở chính của Quân đội Trung ương đọc diễn văn.
Hôm qua Lạc Du đã tập chương trình vài lần, biết rõ mình nên nói gì và làm gì.
Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Quý Tích Thành ấy, anh không cách nào tập trung vào các hoạt động mình phải tham gia được nữa.
Lúc Quý Tích Thành nhìn anh, ánh mắt ấy rất tĩnh lặng, khóe môi còn nhuốm chút ý cười, khác hoàn toàn với vẻ ủ dột ở khu dưới.
Quý Tích Thành quay người khỏi lễ đài, anh suýt nữa không nhịn được mà nắm lấy tay hắn.
Quý Tích Thành quay lưng về phía anh, ánh sáng từ khán phòng và màn chiếu nóng rực phản chiếu trong đôi mắt anh.
Giây phút ấy, anh mới chợt nhận ra rằng 5 năm đã qua đi.
Năm năm anh biến mất, đội viên Falcon Quý Tửu cũng đã chẳng còn tồn tại.
Quý Tửu trơ mắt nhìn chiến hạm anh điều khiển bị vụ nổ nuốt chửng, sau đó mang hết đồ đạc trong căn nhà ở thành phố An Tức của anh đi, trở về quân khu 1, dẹp yên nội loạn, đầy lùi Ước Nhân.
Lần nữa gặp lại, đã trở thành vị Thượng tướng Quý Tích Thành.
Lạc Du siết hai tay mình thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay ẩm ướt.
Giang Cửu nghĩ rằng anh sắp lên phát biểu nên mới căng thẳng đến trắng bệch cả mặt mày, vội vàng động viên: “Đội trưởng, nào.
Chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thac-tich/1213997/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.