Thần trí đang hôn mê trầm trọng, thân người đang buốt cóng tái tê, Vũ Văn Đức Chính bất giác bật kêu lên : 
- Ôi chao! Nóng quá! 
Phản ứng của con nhà võ buộc Vũ Văn Đức Chính phải vùng thân lăn sang một bên. 
Cốp! Đầu va vào một vách đá khiến cho Vũ Văn Đức Chính phải hồi tỉnh lại và... 
- Nóng! Nóng quá! 
Nhìn làn hơi mù mờ giăng giăng trước mặt đang như phả vào người Vũ Văn Đức Chính một luồng hơi nóng đến tối tăm mặt mũi. Vũ Văn Đức Chính kinh hoàng đến tột cùng, không hiểu mình đang ở chỗ nào đây? 
- Ôi chao! Chỗ này cũng nóng! 
Nhìn xuống chân, Vũ Văn Đức Chính thất kinh hồn vía khi thấy có làn khói bốc lên từ đôi giày vải của Vũ Văn Đức Chính. 
Bịch... bịch... bịch... 
Hai chân thay nhau lúc công lúc đứng, Vũ Văn Đức Chính mới biết là đôi giày vải đang ngún cháy do chỗ Vũ Văn Đức Chính đứng là một bờ đá, cũng đang nóng đến kinh người. 
Nhìn lại y phục, Vũ Văn Đức Chính cũng thấy nó đang ngùn ngụt bốc khói. 
- Không xong rồi! Ở đây một lúc nữa chắc ta bị thiêu ra tro mất. 
Kinh tâm tán đởm, Vũ Văn Đức Chính nhớn nhác nhìn quanh, trong khi hai chân không ngớt di động để giữ cho đôi giày vải không chạm lâu vào bờ đá nóng như nung, để chúng khỏi cháy rụi đi. 
Không nhìn thì không sao, một khi đã nhìn thì Vũ Văn Đức Chính không còn lòng nào để mà tính toán nghĩ suy nữa. 
Vì khắp nơi, qua lớp hơi nóng mù mờ, đâu đâu Vũ Văn Đức 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-duong-huyen-cong/2221901/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.