Tạ Dao muốn đẩy ra, nhưng không biết nhớ tới điều gì, hai tay siết chặt lấy nhau.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh, ngực, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, nàng cắn chặt môi không phát ra tiếng động.
“Đừng cắn, cắn ta này.”
Ngón tay thon dài dễ dàng tách hàm răng nàng ra, sau đó đầu ngón tay lạnh lẽo thăm dò vào trong, khoảnh khắc hàm răng trắng đều cắn xuống, cảm giác đau đớn khiến hắn thoải mái híp mắt.
“Để ta xem nào, vết thương mấy hôm trước hình như vẫn chưa lành.”
Áo trong bị lột sạch ném xuống đất, Tạ Dao bị hắn lật người lại, nụ hôn hỗn loạn nhanh chóng rơi xuống tấm lưng mảnh khảnh, đầu lưỡi l.i.ế.m láp, hắn nhìn tấm lưng trắng nõn, và cơ thể đang run rẩy.
Càng thêm say mê.
Hắn cởi bỏ áo trong, áp sát người lên.
“Bên ngoài lạnh quá, ta giúp nàng sưởi ấm.”
Ban đầu vẫn còn bình thường, ngoài hôn hít ra thì không còn gì khác, Tạ Dao cảm thấy vẫn có thể nhịn, nhưng rất nhanh, hắn liên tục gọi tên nàng.
“Dao Dao. A Dao nương tử ngoan, đáp lại ta một tiếng.”
Cơ thể hắn lúc áp sát lúc rời ra, giọng nói càng thêm run rẩy, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng vải vóc ma sát vang lên không ngớt trong phòng, bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã không còn ở trên cổ nữa.
Cảm giác nóng bỏng thỉnh thoảng lại nhảy lên trên tấm lưng mảnh mai, lại như bị thứ gì đó khống chế, giọng nói của hắn càng thêm khó nhịn, hơi thở nặng nề.
“A Dao, gọi ta một tiếng...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/2675215/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.