Sắc mặt Trần Ngộ Cảnh cũng lộ vẻ lo lắng.
“Đi tìm! Ngoại trừ việc mang t.h.i t.h.ể của mẫu thân ta về, các ngươi đều phải đi, trở về Minh Thành, mang A Dao về cho ta!”
Tiêu Hoa đẩy mạnh bọn họ ra.
“Đại nhân, đã đến nước này rồi, Minh Thành có thể bị công phá bất cứ lúc nào, người bị thương nặng như vậy, chúng ta nên lập tức rút về thành dưỡng thương!” Trần Ngộ Phồn tức giận quát.
“Còn nhớ đến nữ nhân kia làm gì!”
“Cút sang một bên.”
Tiêu Hoa giơ chân đá hắn.
“Bọn chúng ngay cả mẫu thân ta cũng dám giết, huống chi là A Dao một thân nữ nhi yếu đuối, các ngươi không đi... Ta tự mình đi, ta tự mình đi...”
Hắn loạng choạng chạy về phía trước vài bước, m.á.u trên người chảy xuống nhuộm đỏ cả đất vàng. Chỉ cần nghĩ đến lúc này Tạ Dao có thể đang sợ hãi hoảng loạn hoặc là bị thương, hắn liền cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn.
“A Dao, A Dao của ta...”
Hắn gào lên đau đớn, kéo theo thân thể đầy thương tích chạy về phía trước. Vừa chạy được vài bước, Trần Ngộ Phồn đã gào lên:
“Đại nhân, không xong rồi, quân địch đang bao vây tấn công Minh Thành!”
“Phụt——”
Tiêu Hoa phun ra một ngụm m.á.u tươi, thanh trường kiếm trong tay ghim chặt xuống đất. Trần gia huynh đệ và các thị vệ bên cạnh hắn cũng đều thương tích đầy mình. Phía sau, trong Minh Thành, xác người la liệt, binh sĩ trấn thủ cũng chỉ còn lại lác đác vài người.
Chưa đến hừng đông, Giang tướng quân đã dẫn quân công thành.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/2675229/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.