Đàm Nhu hôn mê như ngủ mấy giấc, còn mơ về chuyện cũ.
Trong mơ như được hồi về quá khứ, Đàm Nhu hồi mới ba tuổi hồn nhiên như thế nào đều hiện ra.
" Tiểu Nhu, trời lạnh lắm đừng nghịch quá trớn đó.
"
Đàm Nhu ba tuổi được ngắm nhìn trời tuyết trắng xóa, trên nền đất tuyết phủ dày, thân hình nhỏ nhắn trong chiếc áo bông Đàm Nhu thoả thích nghịch tuyết dưới nền đất, nàng cùng với các sư huynh chơi ném tuyết, mẫu hậu và phụ hoàng đứng một bên nhìn mà vui.
Trong kí ức của Đàm Nhu mẫu hậu thật xinh đẹp, với làn da trắng đôi môi đỏ và thân hình mảnh mai cao ráo của người nép mình vào người phụ hoàng, tình cảm mặn nồng như vậy cứ hiện lên trước mắt Đàm Nhu.
" Mẫu hậu, con nặn cho người một người tuyết nhỏ nha.
"
Mẫu hậu cười tươi lên trông như tiên nữ, Đàm Nhu còn mơ về những đêm mà mẫu hậu ru nàng ngủ.
" Mẫu hậu, con vừa mơ thấy một người rất dữ tợn đuổi theo con.
"
Mẫu hậu ôm nàng vào lòng mà an ủi.
" Không sao đâu có ta ở bên cạnh, Tiểu Nhu sẽ không sao hết.
"
Những kỉ niệm đó Đàm Nhu nhớ mãi, nàng còn thấy khi lên bốn mẫu hậu nàng với thân thể tím ngắt nằm im dưới nền đất.
Công công đọc chiếu chỉ tì nữ giữ chặt nàng.
" Hoàng quý phi Vương Thị đã tạ thế tại tẩm cung của mình, phát hiện người treo lụa trắng tự tử, khép vào tội phạm thượng, chu di tam tộc.
"
Đàm Nhu vùng vẫy trong tay tì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-thi-sao/2281473/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.