Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư),cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng. Trên mặt nóng như có lửa thiêu, Vũ Văn Thượng cũng không vì những lời nói này của Trầm Lạc mà dừng lại động tác, chẳng những thế mà càng ngày càng áp sát vào thân thể của nàng. Giọng nói trầm thấp có chút nghi ngờ phát ra, “Có kinh nguyệt hay không, liên quan gì tới chuyện Bổn điện muốn làm sau đây.” Nói xong không đợi Trầm Lạc trả lời, đưa tay nắm lấy cằm Trầm Lạc nâng lên, ánh mắt hắn tựa tiếu phi tiếu lập tức rơi vào tầm mắt của Trầm Lạc.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Thượng cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Lạc khẽ dùng sức kéo, bốn phiến môi hoa ấm áp chặt chẽ dán vào nhau. Ầm một tiếng, trong đầu Trầm Lạc xuất hiện một tia sáng trắng, ngay sau đó là một cảm xúc xa lạ thổi quét toàn thân. Phanh phanh phanh ba tiếng, nổ vỡ tan. Chân Trầm Lạc lập tức mềm nhũn ra, bàn tay to của Vũ Văn Thượng lập tức đỡ lấy bên hông nàng, tránh cho thân thể nàng trượt xuống đất.
Lưỡi dài mở hàm răng của Trầm Lạc ra nhẹ nhàng mà ôn nhu quét tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng của nàng. Trầm Lạc thở gấp, cảm giác hít thở không thông. Hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ Vũ Văn Thượng, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn vốn nhẹ nhàng đã chuyển sang mãnh liệt của hắn. Bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-vo-si/2152710/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.