Bụng dưới truyền đến từng trận đau đớn, giống như có người cầm kim nhọn đâm vào cơ thể, Trầm Lạc nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai tay đặt trên bụng dưới. Giọng nói đứt quãng từ khóe môi tràn ra: “Vũ Văn Thượng, đau quá. Ta đau sắp chết, ngươi đã bỏ thuốc gì cho ta?” Vũ Văn Thượng cười khổ, cầm lấy toàn bộ chăn mền màu trắng đang đặt trên bụng Trầm Lạc xuống. Bàn tay ấm áp dời đi tay nhỏ bé của nàng, sau đó đặt nhẹ lên phần bụng của nàng. “Lạc nhi, nàng có kinh rồi. Có kinh lần đầu đều sẽ đau như vậy, ta gọi Tiểu Phúc Tử mang mấy mảnh vải cùng nước nóng. Đầu tiên nàng nên nhịn một chút.”
Tiếng nói chuyện nhẹ nhàng vang bên tai Trầm Lạc, Trầm Lạc đau đến muốn lăn lộn trên giường, trên trán ứa ra từng đợt mồ hôi, khi nghe thấy Vũ Văn Thượng nói thì khẽ gật đầu một cái. Vũ Văn Thượng lo âu liếc nhìn Trầm Lạc, hắn không ngờ tới lúc này Trầm Lạc lại có kinh. Đứng dậy kéo màn xuống, hắn nhanh chóng đi đến cửa phòng, đẩy ra, ra bên ngoài ho khan một tiếng. Không lâu sau, cửa phòng cách vách mở ra, Tiểu Phúc Tử lập tức cuối thấp người chạy tới.
“Tiểu Phúc Tử, hỏi chưởng quỹ nơi này có đồ vật dùng cho nữ tử dùng lúc có kinh nguyệt hay không? Như là khăn có lót vải bông có dây buộc để đệm vào nơi kia? Nếu không có thì tìm một cái khác. Nhanh chóng lấy khăn sạch, sau đó mang một bồn nước nóng tới đây.” Vũ Văn Thượng mặt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-vo-si/2152723/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.