Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc ngồi hồi lâu trên đồng cỏ mênh mông, khi Vũ Văn Thượng thấy cô gái nhỏ trong ngực ngáp liên tục mấy cái liền, biết được nàng hôm nay rất mệt mỏi. Cho nên chỉ có thể vừa cảm thán thời gian tốt đẹp trôi qua quá nhanh vừa ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng.
Tay trái đỡ cổ Trầm Lạc tay phải ôm hông Vũ Văn Thượng mang nàng lên ngựa. Cuối cùng chỉ đành phải khom lưng nhặt cái bao giấy vàng trên mặt cỏ nhét vào trong tay Trầm Lạc , Trầm Lạc mới vừa nhận lấy chiếc yếm phía sau liền có một lồng ngực ấm áp dán vào.
Thong thả dựa vào trong ngực Vũ Văn Thượng nghe thanh âm tiếng ngựa hí, Trầm Lạc híp mắt, như con mèo nhỏ dán lại càng ngày càng gần Vũ Văn Thượng.
Cộc cộc tiếng vó ngựa vang lên, tài nghệ cưỡi ngựa của Vũ Văn Thượng rất cao siêu, vừa có thể để cho ngựa chạy băng băng trên đường lại vừa có thể khống chế tốt dây cương, khiến cho độ rung lắc của lưng ngựa không nhiều lắm.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng xuống mặt đất, chiếu lên mái nhà, lên cửa sổ.
Đứng trên tường thành nơi ô cửa trên cùng Lỗ thị vệ nghe được tiếng vó ngựa, tròng mắt đang uể oải nháy mắt trợn to, gấp gáp chạy vội xuống tường thành cửa cung, vội vàng mở cửa cung cho Điện hạ.
Khom người thi lễ một cái, Lỗ thị vệ cung kính nói: “Nô tài tham kiến Điện hạ.”
Vũ Văn Thượng mang Trầm Lạc xuống ngựa, đỡ cho thân thể Trầm Lạc ổn định, vung áo choàng màu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-vo-si/2152750/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.