Lãnh hương hoa hồng...
Thượng Trang không khỏi muốn cười, nàng sắp chết rồi, đột nhiên nhớ tới thứ này làm gì?
Khi đó mới vào cung, Tề Hiền Phi đưa cho nàng hương lộ hoa hồng, đẩy nàng vào vòng xoáy thâm cung.
Chợt nhớ tới tiên Thái Tử, còn cả cô cô của hắn.
Hai mắt chậm rãi nhắm lại, nàng dường như cảm thấy có một đôi bàn tay rộng lớn đỡ lấy thân thể của mình. Là ảo giác sao? Chẳng có khí lực để nhìn, lúc này sinh mệnh trong cơ thể nàng đã bắt đầu chậm rãi trôi mất...
............................
Vào phòng, thấy Phục Linh ngồi bên mép giường, Nguyên Chính Hoàn vội vàng chạy tới, vừa định hỏi chuyện ánh mắt đã thấy người trên giường, y cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Thượng Trang đâu?" Nữ tử trên giường sao lại là Linh Khuyết?
Phục Linh nhìn y, nàng biết chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, có điều giờ phút này tiểu thư có lẽ đã xuất phủ, bằng sự thông minh của tiểu thư, bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được nàng ấy.
Nghĩ tới, nha đầu bất giác nở nụ cười.
Thấy Phục Linh cười, trái tim Nguyên Chính Hoàn trầm xuống, đưa tay nắm chặt cổ tay nàng, cắn răng hỏi: "Thượng Trang đâu?" Trong người nàng ấy còn mị tâm chưa giải, nàng ấy có thể đi đâu?
Phục Linh không đáp, chỉ nhìn người nằm trên giường, nói: "Muội muội mà Vương gia muốn không phải đang ở đây sao?" Mà Thượng Trang chỉ là tiểu thư của nàng, không phải muội muội y.
Nguyên Chính Hoàn chấn động, không thể tin mà nhìn Phục Linh, sau nửa ngày y mới hoàn hồn, lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-cung-phuong-duy-xuan-tuy-phe-phi/1014283/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.