Tuy rằng bản thân phi tử không thể tự mình xuất cung, nhưng sai tiểu thái giám ra ngoài đưa một phong thư không phải là việc quá khó, nhất là đối với những phi tử có giao hảo với Hoàng Hậu, thị vệ canh cổng cũng chẳng gây khó dễ.
Tuy nhiên, để tránh phiền phức về sau, ta viết thư cho Tạ phủ nói đại khái về tình hình Tạ Thu Dung, bảo họ không cần lo lắng. Đợi ta viết xong, Tạ Thu Dung cũng mang thư viết cho dì của nàng đến.
“Thế nào, có cảm thấy gì khác thường không?”
Tạ Thu Dung phe phẩy lá thư trước mặt ta, vui vẻ hỏi.
Ta cầm lấy thư, nhìn sơ qua cũng chỉ là thư hỏi thăm sức khỏe bình thường thôi, bèn hài lòng trả cho nàng, cười đáp:
“Rất tốt.”
Thấy Ngọc Thủy đang đứng hầu gần đó, ta tiện tay vẫy nàng lại, đưa thư của Tạ Thu Dung viết cho nàng, ý muốn thử nàng một chút. Đáng tiếc, Ngọc Thủy cầm thư, đọc đi đọc lại, còn xoay ngang xoay dọc, cuối cùng vẫn không nhìn ra cái gì, đành nhăn mày hỏi:
“Nô tỳ không hiểu gì cả. Lữ phu nhân đọc cái này sẽ hiểu sao?”
Tạ Thu Dung thu lại lá thư, cẩn thận nhỏ nến niêm kín phong thư lại, vừa làm vừa nói:
“Như vậy mới lợi hại chứ.”
Ta nhìn bộ dạng đắc ý của nàng ấy, phì cười:
“Chẳng qua chỉ là mực tàng hình, có cái gì mà phải thần thần bí bí.”
Mực tàng hình cũng không phải thứ quá hiếm lạ, Ngọc Thủy nghe qua liền hiểu ra, nhưng vẫn thắc mắc:
“Tạ tiểu thư, người đã dùng mực tàng hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-cung/2695639/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.