1 tiếng sau, ở bãi cỏ đỉnh núi, hai thanh niên ngồi trên thảm trải dã ngoại trò chuyện, đống thức ăn đặt cạnh đã sắp sửa bị đánh chén sạch sẽ.
Khương Tiểu Khê ăn nốt cái sandwich cuối cùng, khen tài nấu nướng của Mục Tinh Dã mãi chưa dứt.
Sau khi quay về từ Bình Châu Mục Tinh Dã đã hẹn anh, nhưng anh bù đầu chuyển nhà nhất thời không tìm được lúc nào rảnh, mãi hai người vẫn chưa gặp nhau.
Mục Tinh Dã cực kì biết ơn anh, lúc ở Bình Châu nếu không nhờ Khương Tiểu Khê ra tay giúp đỡ thì cậu không thể xác định liệu hậu quả của mình sẽ ra sao.
Quay lại Thủ phủ xong hai người chưa gặp được, nhưng thi thoảng có trao đổi qua Weixin. Khương Tiểu Khê là một người rất dễ đem lại cảm giác gần gũi cho người khác, hơn nữa còn có ơn tình cứu mạng, Mục Tinh Dã thấy thân thiết với anh cứ như đã quen biết từ lâu.
Duyên số là thứ rất thần kì, đợt trước Khương Tiểu Khê bận chuyển nhà mãi, hóa ra là dọn đến chính Lan uyển.
"A Dã," Tự dưng Khương Tiểu Khê nhớ ra gì đó, hỏi cậu, "giờ em đang sống với cái anh Ngôn của em đó à?" Mục Tinh Dã gật đầu, không giấu giếm gì, lựa lời kể lại đại khái tình hình quãng thời gian vừa rồi.
Trước đó Ngụy Khải Đông đã phổ cập cho Khương Tiểu Khê về một số đồn đãi bê bối của giới kinh doanh Thủ phủ, anh cũng hiểu sơ sơ.
"Thế chắc em quen Ngôn Thành nhỉ?" Thấy Mục Tinh Dã gật đầu, Khương Tiểu Khê mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717949/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.