Ngày 11 tháng 12, mưa to.
Hôm nay gặp được anh Ngôn rồi.
Bà nội anh ấy mất, thương anh quá. Anh ấy đứng ở đầu hàng, chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu anh thôi, cơ mà vẫn vui lắm lắm.
※
Ngày 16 tháng 12, trời quang.
Đến công ty anh Ngôn, cuối cùng cũng được kết nối cuộc gọi, anh ấy bảo là "Không gặp".
Mình sẽ cố gắng, luôn luôn luôn luôn cố gắng, cố đến bao giờ anh Ngôn chịu gặp mình mới thôi.
※
Ngày 19 tháng 12, được gặp anh Ngôn rồi này, vui quá đi mất.
Anh đưa thuốc bôi cho mình.
Chết thật, cái vết trên mặt bị anh phát hiện thấy mất rồi. Biết thế chờ thêm cho khỏi hẳn hẵng đi gặp anh ấy chứ.
※
Ngày 21 tháng 1, Bình Châu.
Vết thương vẫn chưa lành, anh Ngôn, em nhớ anh quá.
Bác sĩ kêu mình ra tay khiếp thật, suýt thì động đến nội tạng rồi. Nghĩ lại cũng hơi ghê nhưng mình không hối hận.
Đã hẹn sẵn ngày quay lại Thủ phủ mà xong không về. Chẳng biết liệu anh Ngôn có lo cho mình không. Chắc không đâu nhỉ, anh ấy bận thế, có lẽ anh cũng không để ý là mình về chưa.
Không cần lo cho em đâu á, em không sao cả, anh Ngôn chờ em về nhé.
※
Ngày 1 tháng 2, liệt kê kế hoạch năm mới nào:
Muốn tặng quà cho anh Ngôn, muốn nấu cho anh Ngôn một bữa, muốn làm anh Ngôn vui.
※
Ngày 4 tháng 3, được dọn vào ở cùng nhà anh Ngôn nè.
Vui quá, xoay vòng. (/≧▽≦)/
※
Ngày 5 tháng 4, anh Ngôn bảo muốn đón sinh nhật cùng mình, còn có một việc muốn nói với mình nữa.
Mạnh dạn đoán công cuộc theo đuổi của mình có kết quả rồi đó.
Đừng hỏi sao mình biết, nhất quyết cố hỏi thì là tình yêu vô địch, là gương vỡ lại lành, thì là mình yêu anh thôi, rất rất yêu anh.
※
Ngày 3 tháng 6, mưa to.
Chú Đoàn Dương bị đưa đi mất rồi, anh Ngôn không chịu gặp mình.
Mình vô dụng quá đi mất, thực sự quá vô dụng.
※
Ngày 5 tháng 6.
Đau.
※
Ngày 8 tháng 6.
Đi gặp nốt một lần nữa vậy, nhìn anh thêm lần nữa, rồi đi.
Tạm biệt nhé, anh Ngôn.
————————————
Ngày 27 tháng 6, 23:11, trời trong.
Xem xem anh tìm thấy gì này, A Dã, em vứt lại quyển nhật kí ở cái tủ trong phòng khách.
Không cầm theo ư? Phải thất vọng về anh nhường nào mới bỏ cả nó lại.
A Dã, em quay về đi được không? Vứt quyển nhật kí mất rồi, em đừng vứt nốt cả anh Ngôn được không em.
※
Ngày 28 tháng 6, 03:30, âm u, có gió.
Ngày thứ 20 A Dã mất tích, vẫn không tìm thấy em đâu.
Đột nhập biệt thự của Vạn Khoảnh, không có ai hết.
A Dã, em ở đâu, anh xin em, van xin em đừng bị thương mà.
※
Ngày 30 tháng 6, 02:21, mưa to.
Lại nằm mơ thấy em.
Đừng khóc, A Dã, em đừng khóc nữa.
Bất luận phải dùng đến cách gì anh cũng sẽ tìm thấy em.
Bất luận em có thành ra thế nào anh vẫn sẽ yêu em.
※
Ngày 1 tháng 7, 13:01.
Anh tìm thấy em rồi, A Dã.
Anh đưa em về nhà nhé.
※
Ngày 2 tháng 7, 12:30.
Tình hình hồi phục sau ca mổ rất tốt.
A Dã, không sao nữa rồi, chờ em tỉnh lại.
※
Ngày 6 tháng 7, 11:30.
Ăn được nửa bát cháo, giỏi quá.
A Dã, anh yêu em.
※
Ngày 17 tháng 9, nước M.
Trường của anh cũng được đấy chứ nhỉ, nhưng hay ho nữa thì cũng nghĩa lý gì, vẫn chẳng có A Dã ở đấy.
Cơ mà không sao, mình cứ đi từ từ, cùng đi, rồi sẽ bù đắp được quãng thời gian đã mất thôi.
※
Ngày 11 tháng 12, một ngày đẹp đáng để ghi nhớ.
Đừng có hỏi, cố hỏi thì là bumbalabum thôi.
※
Ngày 31 tháng 12, trời quang.
Đặt nhẫn cầu hôn rồi, muốn đem lại cho A Dã một niềm vui bất ngờ.
※
Ngày 14 tháng 2, trời nắng.
Đơn xin kết hôn đã được chấp thuận.
10 giờ sáng hôm nay mình và em được cầm giấy chứng nhận.
Kí thỏa thuận trước hôn nhân nữa, bất luận sau khi cưới có xảy ra chuyện gì thì toàn bộ tài sản của anh cũng sẽ thuộc về A Dã.
※
Ngày 16 tháng 3, 02:11
A Dã lại gặp ác mộng.
Hôm nay dẫn em đi đánh bi-a, có một người bước vào. Tư thế đi đứng, giọng điệu nói năng, thậm chí cả vóc dáng phong thái đều cực kì giống kẻ kia.
Cả góc lẫn khoảng cách của bi đen số 8 gần túi giữa đều rất lý tưởng, nhưng em lại đánh chệch.
Anh biết giây phút ấy em sợ lắm.
Không cần phải giấu, A Dã, vậy cũng sao đâu mà, có những việc mình phải dần dần thôi. Anh ở ngay cạnh em, anh mãi mãi không bao giờ bỏ em lại một mình nữa, vậy nên em đừng sợ.
※
Ngày 1 tháng 2, nắng
A Dã ơi anh xin lỗi, hôm nay anh không biết Phạm Sùng Quang cũng tham gia buổi gặp hôm nay.
Tuy em luôn thể hiện ra rất tự nhiên, nhưng anh biết là em không được ổn lắm.
2 năm rồi đấy. Mới ban đầu ngày nào em cũng gặp ác mộng, rồi đến cách ngày một lần, sau đó một tháng chỉ bị mấy hôm, từ từ mãi đến khi ngủ ngon được mỗi đêm. Anh biết em đã phải cố gắng nhường nào.
Quả nhiên, bất kì người hay việc nào dính dáng đến kẻ ấy đều sẽ khiến em trằn trọc.
※
Ngày 9 tháng 2, Thủ phủ, trời quang.
Hôm nay mình lên đường về nhà ăn Tết thôi.
Chúc em năm mới vui vẻ, A Dã!
Mãi mãi vui vẻ!
※
Ngày 14 tháng 2, nắng.
A Dã, mừng kỉ niệm 2 năm ngày cưới!
Rất nhiều người thường hay tự hỏi ý nghĩa cuộc đời là gì.
Anh không có tư tưởng và linh hồn cao siêu sâu xa đến thế, cũng không hiểu những thế giới những mệnh đề phức tạp của triết học. Đối với anh thì ý nghĩa cuộc đời chính là được ở bên em, cùng nhau đi qua mỗi sáng sớm rồi đêm đen, nhiệt huyết, khao khát, tầm thường, bình dị, qua từng giây từng phút giản đơn gần gũi ấy, mãi đến tận lúc chết, đến tận khi mình không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Vậy là ý nghĩa của anh đã trọn vẹn rồi.
—
💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:
Đại khái sẽ có tầm 4 ngoại truyện, hé lộ thêm về Vạn Khoảnh và mọi người khác, sau đó chuyển sang truyện mới ha. Truyện mới cách vách "Hoa hồng nguội lạnh", kể về anh họ của Vạn Khoảnh là Vạn Trùng Vi, kẻ theo chủ nghĩa lợi ích x vợ hiền dịu dàng, phong cách quằn quại đời đầu, cưới trước yêu sau dạng ép dầu ép mỡ ép nốt cả duyên. Chụy em nào thích thì lưu lại trước nha, (*  ̄3)(ε ̄ *)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.