🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ở trong tù, Vạn Khoảnh thường hay nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp Mục Tinh Dã.

Tuổi tầm 13 14, đứng giữa đám đông mà vẻ ngoài phong thái đều xuất sắc tựa thực thể phát sáng biết đi. Một thiếu niên sống đời sung sướng mà lại chẳng hề kiêu căng ngạo mạn chút nào, lễ phép lịch sự với tất cả mọi người.

Buổi tụ họp có phần bốc thăm trúng thưởng, đại loại nhằm mua vui cho nhóm mấy cậu ấm cô chiêu, ban tổ chức rất chăm chút, toàn các món trẻ con tuổi này thích ngắm thích chơi. Mọi người cũng không thiếu thốn gì, chủ yếu vui là chính. Mục Tinh Dã bốc được bộ ảnh dải ngân hà phiên bản giới hạn, xét cho cùng hãy còn là bé nhỏ nên cực kì phấn khởi. Nhận phần thưởng xong cậu chẳng màng quy định phép tắc gì nữa mà lao vọt qua bãi cỏ như con thỏ con, nhảy tránh chỗ bóng bay trang trí rồi nhào vào lòng một người.

"Anh Ngôn, anh xem nè!" Cậu giơ tập thẻ lên khoe với đối phương, "Có phải thêm bộ này nữa là anh sưu tập đủ rồi không?"

Người kia xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói gì đó, thế là Mục Tinh Dã cười toe. Đường nét thanh tú đã thấp thoáng trên gương mặt thiếu niên, nụ cười đủ khiến đối phương tan chảy.

Hóa ra là để tặng cho người khác. Hóa ra cậu ta thích Ngôn Hòa.

Sau ấy Vạn Khoảnh thường xuyên trông thấy Mục Tinh Dã. Gã cứ như kẻ nghiệm nhìn trộm, nấp trong chỗ tối quan sát từng cử động của Mục Tinh Dã, xem cậu chạy ngang sân vận động trường cấp 2, trông cậu đầm đìa mồ hôi giữ bóng ở sân bóng rổ, dõi theo cậu thi thoảng lượn lờ ăn uống trong căng tin.

Mà không lần nào cậu đi một mình cả.

Công tử bé nhà họ Mục giàu sang trước mặt người ta sẽ dành trọn mọi tâm trạng, nụ cười lẫn vui sướng, âu lo lẫn ấm ức cho hết Ngôn Hòa, không hề giấu giếm.

Chỉ còn lại mỗi khách sáo xa lạ phần kẻ khác.

Ngôn Hòa cũng luôn luôn như bức tường kiên cố sừng sững che chắn Mục Tinh Dã thật chặt chẽ kín đáo. Thậm chí giăng cả lưới điện ngoài mặt tường, tên nhìn trộm không tài nào vượt qua nổi.

Vạn Khoảnh ngờ là Mục Tinh Dã cơ bản còn chẳng biết mình là ai, dù hai người đã từng gặp mặt chào hỏi mấy lần ở các dịp khác nhau.

Sau đó nữa là đến lần ở bữa party trong vườn hoa.

Mục Tinh Dã bám theo đầu bếp học cách nướng hàu, toàn bộ số hàu đều thêm tỏi băm, cậu nướng riêng một con rắc phô mai mang ra cho Ngôn Hòa, giơ lên tận miệng rõ khoe khoang, nhẹ nhàng rủ người ta nếm thử xem sao.

Cảnh tượng này khiến kẻ đang lẩn trong góc khuất dồn máu lên não, h.am m.uốn mãnh liệt không thể kìm nén bỗng chốc bật ra, bàn tay ấy, người ấy, con hàu nướng phô mai độc nhất vô nhị ấy đáng ra phải thuộc về mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào gã bước ra, lộ diện, đi đến trước mặt Mục Tinh Dã, bướng bỉnh đòi Mục Tinh Dã một con hàu phô mai, như tên tâm thần không dưng trên trời rơi xuống.

Mục Tinh Dã chỉ xem gã là ai đó bất lịch sự, đáp câu "Anh đi bảo đầu bếp làm ấy" lạnh tanh rồi bỏ đi.

Nhưng ánh mắt Ngôn Hòa nhìn gã thì lại sáng quắc.

Trước giờ Ngôn Hòa vẫn biết gã có ý đồ gì.

Gã với Ngôn Hòa xem như có quen, mối quan hệ kiểu ngẫu nhiên chạm mặt thì gật đầu chào hỏi. Sau đấy Ngôn Hòa đi tìm gã ở vườn hoa, rũ lớp vỏ nhã nhặn lịch sự thường ngày, cảnh cáo gã cực kì trịnh trọng "Tránh xa Mục Tinh Dã ra".

Hay ho rồi đấy.

Vạn Khoảnh luôn cho rằng nếu không phải tại lời cảnh cáo của Ngôn Hòa, có khi gã lại chưa đến nỗi nảy lòng cố chấp lẫn h.am m.uốn phá hoại ác liệt đến thế trước Mục Tinh Dã.

Thứ mà "Con nhà người ta" từ bé đến lớn như Ngôn Hòa thích chắn chắn phải thú vị vô cùng.

Gã cũng không rõ rốt cuộc vì sao, nhưng từ đó hễ bắt gặp hai người Ngôn Hòa với Mục Tinh Dã ở đâu là gã lại thấy mắt mình nhức nhối tựa gai đâm, chỉ nhăm nhe chờ một ngày rút quách cái gai này ra, quẳng Mục Tinh Dã vào một chốn không người rồi mặc sức giày vò, cho nó biết nó đã làm gì sai, đáp trả mối hận ấu trĩ hệt đám nhãi con này từng món một mới được.

Sau ấy Vạn Khoảnh lớn lên gã mới biết Mục Tinh Dã đã làm gì sai, sai ở chỗ trong mắt người ta không hề có mình.

Vạn Khoảnh là sản phẩm sau màn ngoại tình của bố, sống giữa nhà họ Vạn nhung nhúc người thừa kế ưu tú nên bị xem nhẹ từ bé. Nhà họ Vạn chia thành hai nhánh lớn đã lâu, bố gã gánh một nửa sản nghiệp dời từ Bình Châu sang Thủ phủ, nhằm giúp dòng họ cắm rễ được ở địa phương, bố gã gần như không từ thủ đoạn, bất chấp mọi ranh giới.

Vạn Khoảnh noi theo trọn vẹn, thậm chí còn độc ác tàn nhẫn hơn cả bố mình.

Từ bé đến lớn, muốn có thứ gì thì gã nhất định sẽ giành được thứ đó, không từ thủ đoạn, bất chấp hậu quả, những khái niệm kiểu mong mà chẳng được hay buông bỏ đúng lúc mãi mãi chưa bao giờ xuất hiện trong nhận thức của gã.

Gã đã tìm ra thứ khiến mình nôn nóng h.am m.uốn y hệt như sản nghiệp nhà họ Vạn.

Nhưng Mục Tinh Dã đâu phải người thường, quanh cậu ta có quá nhiều vật cản, bố trí quá dày, không dễ tìm ra sơ hở đột phá. Ngoài Ngôn Hòa tỉ mỉ chặt chẽ thì còn cả ông bố Mục Huyền Chi, quyền cao chức trọng nhiều năm, là nhân vật hai giới chính trị kinh doanh ở Thủ phủ đều mong đón tiếp.

Rất khó ra tay.

Năm 2 đại học khi Mục Tinh Dã 19 tuổi, đời cậu bỗng chốc đảo lộn.

Mục Huyền Chi tham ô vào tù, đồng thời dính dấp ra thêm vụ bê bối ngoại tình với mẹ Ngôn Hòa, chỉ trong một đêm cậu thiếu gia cao quý trời sinh rơi thẳng xuống đáy vực lầy lội.

Ông bô ngã đài, nhà họ Ngôn thường ngày che chở chăm nom cậu thì tránh như tránh tà, Ngôn Hòa cũng bỏ ra nước ngoài trong cơn giận dữ.

Nhoáng cái những tấm chắn quanh Mục Tinh Dã đã sụp đổ.

Cậu thử hết tất cả mọi cách để cứu bố mình, bị lừa mất nốt số tiền còn sót lại. Vạn Khoảnh biết thời cơ đến rồi đây.

Gã nửa dụ nửa ép Mục Tinh Dã kí vào bản hợp đồng trợ lý 6 năm, lấy đây làm điều kiện để bỏ một khoản tiền ra nộp khắc phục hộ Mục Huyền Chi, có thể giảm nhẹ vài năm tù. Kể từ hôm đó, gã tưởng mình đã khống chế được Mục Tinh Dã triệt để.

Gã mang h.am m.uốn mãnh liệt trước Mục Tinh Dã, khao khát được yêu lẫn khao khát hủy hoại giằng co qua lại trong nội tâm. Những suy nghĩ kì lạ ấy khiến gã chưa hành động khinh suất, góp phần tạo ra một dạng thăng bằng quái gở giữa hai người.

Mục Tinh Dã khơi gợi mong muốn chinh phục bí mật ở gã, gã không hiếm gì mấy thứ cướp đoạt mà ra. Gã muốn giẫm nát xương cốt cao ngạo của Mục Tinh Dã, dí chúng tận bùn rồi bắt Mục Tinh Dã cúi đầu khuất phục mình, bò đến bên cạnh quỳ gối cầu xin gã, ngoài gã ra không còn bất cứ hình bóng ai khác trong mắt nữa.

Đằng nào gã chẳng có đầy thời gian.

Gọi là trợ lý nhưng thực ra cũng không có công việc cụ thể gì, miễn "gọi thì phải đến" là được.

Gã tràn đầy tự tin, cậu thiếu gia được nuôi nấng nuông chiều đến lớn đã bao giờ phải trải qua những vùi dập đủ đường từ xã hội, chưa được bao lâu sẽ mò đến xin xỏ gã ngay ấy mà.

Nhưng rồi gã nhanh chóng phát hiện ra mình nhầm.

Gã hay đối xử với Mục Tinh Dã giống cách đối xử với cấp dưới, vừa đấm vừa xoa, khiến người ta phải vừa sợ vừa yêu. Nhưng Mục Tinh Dã bẩm sinh đã thiếu mất khả năng thức thời biết điều, cũng có thể do sự thức thời biết điều ở cậu không dành cho Vạn Khoảnh, chỉ dành cho những ai những gì cậu muốn thôi.

Mục Tinh Dã không biết điều thức thời đối đầu với Vạn Khoảnh chỉ muốn đàn áp kiểm soát cậu toàn diện sẽ luôn giằng co ra thành tranh chấp và mâu thuẫn không thể hòa giải, thường xuyên chấm dứt bằng kết cục máu me nhễ nhại.

Trông Mục Tinh Dã cũng giỏi chịu đựng lắm, ai bảo cậu nợ tiền, ai bảo cậu giờ đang trắng tay kiệt quệ giữa đống bùn nhão, ai bảo cậu vết nhơ đầy người mà vẫn mơ với lên vầng trăng vằng vặc trời cao kia cơ!

Không tiền bạc không quyền thế mặc cho người ta chà đạp, lại còn vẫn có điểm yếu vẫn ôm mộng mơ, dạng người như thế tuy khó khống chế nhưng đồng thời cũng mong manh trước thương tổn nhất. Vật ra đay nghiến vừa có xương có thịt, vừa có mềm có cứng, vậy mới đúng là hay ho chứ.

Năm mười mấy tuổi, có người biếu tặng ông bố Vạn Khoảnh một con chó ngao đầu cọp, không ai huấn luyện nổi. Loài chó ngao gốc từ phía bắc này cực kì ngang ngạnh cứng đầu, mọi người đều bó tay chịu chết, thế là Vạn Khoảnh đòi sang, dạy dỗ có đúng 1 tháng nó đã nghe lời răm rắp. Phương pháp huấn luyện của gã cũng đơn giản, không nghe thì tẩn, nghe thì cho ăn, có mỗi thế thôi.

Chó ngao còn cứng cổ hơn phần lớn người đấy.

Vạn Khoảnh bắt đầu tìm đủ mọi loại cớ để bạo hành Mục Tinh Dã.

Có lúc cậu chỉ đến muộn có 5 phút thôi mà gã nhấn đầu cậu vào bể cá, nỗi đau đớn và tuyệt vọng vì ngạt thở ấy đánh gục cậu, khiến cậu mất một thời gian rất dài về sau bị phản xạ căng thẳng với nước, trông thấy Vạn Khoảnh là tự động run rẩy.

Một lần quá đáng nhất, gã rút thắt lưng quật Mục Tinh Dã ngay trước mặt mấy đứa bạn ròng rã đúng 5 phút.

Bạn bè đều biết về xu hướng có phần biến thái của Vạn Khoảnh ở phương diện nào đó, nhưng không ai ngờ gã lại điên đến mức này, một người sợ thành ra bất trắc nên cản lại.

Vạn Khoảnh bước đến trước mặt người đang máu me khắp mình, nói bằng giọng chỉ đôi bên nghe thấy:

"Nói câu tao muốn nghe, làm chuyện tao muốn làm đi, rồi tao dừng lại."

Nói mày chỉ thích một mình tao thôi!

Song Mục Tinh Dã chỉ hộc ra một ngụm nước bọt lẫn máu, đờ đẫn liếc nhìn gã bằng ánh mắt trống rỗng, vẫn không chịu nói câu nào.

Bên ngoài đồn thổi Mục Tinh Dã là bồ nhí của Vạn Khoảnh, chỉ mỗi hai người biết, ngoài đánh đập cậu như lên cơn ra thì Vạn Khoảnh chưa từng động chạm gì trên giường cả.

Mục Tinh Dã biết nguyên nhân đại khái, Vạn Khoảnh muốn bắt cậu phải mở miệng xin xỏ mình, hễ cậu lên tiếng là mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi.

Nhưng Mục Tinh Dã thà bị đánh chết chứ chưa bao giờ chịu xin tha.

Khi hợp đồng giữa hai bên thực hiện dần tới năm thứ 5, thì Ngôn Hòa quay về.

Ánh mắt thẫn thờ vô cảm của Mục Tinh Dã đột nhiên sống động hẳn lên, như thể tìm ra mục tiêu theo đuổi mới, cậu bắt đầu gắng sức làm thêm kiếm tiền, vội vã thoát khỏi Vạn Khoảnh.

Cơn phẫn nộ trộn lẫn cả ít nôn nóng không thể kiềm chế khiến Vạn Khoảnh nhận ra, gã không thể từ từ như trước được nữa.

Sau đó rất nhiều chuyện xảy đến khiến Mục Tinh Dã ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Ngôn Hòa trả tiền giúp Mục Tinh Dã, xử lý hợp đồng rồi đưa Mục Tinh Dã đi mất.

Việc Ngôn Hòa nhiều lần nhúng tay làm Vạn Khoảnh không thể mặc sức làm theo ý mình được nữa.

Đến cái hôm kỉ niệm thành lập Đại học S, cả hai chạm mặt nhau, khi ấy đã mấy tháng liền hai người chưa gặp, Vạn Khoảnh sắp quên mất Mục Tinh Dã trông thế nào luôn rồi.

Nhưng gặp rồi mới thấy hóa ra Mục Tinh Dã vẫn y hệt như xưa, trong mắt chỉ có đúng một người, hoàn toàn không hề thay đổi.

Vạn Khoảnh hành xử giống với mọi lần, nói năng mập mờ xấu xa và chỉ giỏi khiêu khích gây sự bằng được – lần nào nói những câu ấy gã cũng chán ngấy chính bản thân, ngoài mặt thì ngông nghênh chứ thực ra nội tâm đố kị muốn chết – gã bảo: "Không sống được nữa thì quay về đây, tao không so đo đâu, dẫu sao 5 năm vừa rồi mình chung chạ cũng vui sướng lắm mà."

Nhưng chỉ mình gã biết giây phút ấy gã căng thẳng cực kì, căng thẳng trước câu trả lời của Mục Tinh Dã.

Lúc ấy gã đã biết về vụ tự sát bằng tai nạn xe của ba Ngôn Hòa, cũng biết Ngôn Hòa sẽ không dễ dàng tha thứ cho Mục Tinh Dã, biết đâu vì thế hai người sẽ dứt khoát giải tán. Gã cũng biết Mục Tinh Dã sống rất chật vật. Vậy nên gã nghĩ, nếu Mục Tinh Dã chịu quay đầu, gã sẽ không kì kẹo việc đối phương "trở mặt giữa đường" nữa thật.

Nhưng người kia căn bản có để tâm gã nói gì đâu, cũng chưa hề định trả lời. Thậm chí Mục Tinh Dã còn chẳng ngoái lại, cậu đi theo Ngôn Hòa bỏ về mất không chút do dự.

Hóa ra suốt ngần ấy năm, người nọ vẫn chưa hề nhìn thấy gã một lần nào cả.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.