Linh Dung nằm mơ cũng không ngờ rằng vừa mở mắt ra đã thấy ta.
Nàng tức đến phát điên, nhưng khổ nỗi bây giờ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh quấn trong tã lót, ngoài khóc ra thì chẳng làm được gì khác.
Khóc đến nỗi mặt mày tái mét, chắc hẳn nàng đang nghĩ: Không phải nói là đích trưởng công chúa của nhân gian, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cả đời cẩm y ngọc thực, gả cho lang quân như ý, sống đến đầu bạc răng long hay sao?
Sao không nghe mẫu hậu nói là song sinh chứ?
Khác với Nhị công chúa suốt ngày khóc không ngừng, Đại công chúa vừa sinh ra đã biết cười.
Tư Mệnh: Xin lỗi nhé, hai người các ngươi chọn cùng một quyển sổ, lại trùng hợp về thời gian, nên chỉ có thể là song sinh thôi.
Vì thiết lập "khuynh quốc khuynh thành", ta từ một đứa trẻ sơ sinh đen nhẻm, càng lớn càng xinh đẹp.
Cùng Nhị công chúa cãi vã đánh nhau, ồn ào náo nhiệt mà lớn lên.
Hoàng đế và Hoàng hậu xem hai nữ nhi như mạng sống của mình, không hề thiên vị.
Không còn cha mẹ ruột trên trời nữa, trong hoàn cảnh này, Linh Dung cũng chẳng thể làm gì được ta.
Hơn nữa, ta đối xử với mọi người rộng lượng, lại còn xinh đẹp hơn Linh Dung, từ vương công quý tộc đến cung nữ, cho đến thường dân, ai ai cũng yêu mến ta.
So với sự tùy hứng của Linh Dung, mọi người thích ai hơn, tự nhiên sẽ rõ ràng.
Linh Dung, không có cha mẹ trên trời kia dung túng, ngươi chẳng là cái thá gì cả!
Ngày ta cập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-quan-tuyet-than-doc-hanh-chi/486791/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.