Ngày 29 tháng 12 âm lịch, ngày thứ hai sau khi Thẩm Thực nhập viện, Mạnh Du Uyển và Thẩm Minh không hề xuất hiện, thay vào đó là Lâm Miên luẩn quẩn quanh anh, rót nước nóng rồi gọt hoa quả, hết sức ân cần.
"Anh Tiểu Thẩm, anh thật sự quá đẹp trai." Lâm Miên nói, "Lúc anh đứng trong phòng khách của nhà tôi nói rằng anh không đính hôn, thật sự vô cùng đẹp trai. Chú và cô bây giờ vẫn còn chưa đến mắng anh, có lẽ họ đang đợi anh khỏe lại, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó"
Thẩm Thực không để ý đến cô, dựa lưng vào gối đôi mắt cũng chẳng dao động.
Lâm Miên cũng không để tâm, cười nói: "Mặc dù mấy ngày trước tôi tới tìm anh anh không để ý tới, hiện tại tôi tha thứ cho anh rồi."
"Là cô nói muốn trì hoãn thêm chút nữa để chọc giận bạn trai." Thẩm Thực nói.
Lâm Miên sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất, cô nhìn chằm chằm quả cam trong tay vài giây mới đáp: "Đúng vậy, chiêu này vô dụng với anh ấy, anh ấy căn bản không quan tâm."
Thẩm Thực mở mắt ra, nhìn bó hoa hồng đỏ kiêu ngạo quá mức trên bệ cửa sổ —— món quà của Lâm Miên. Anh nói: "Sao cô biết anh ta không quan tâm."
"Nếu anh ấy quan tâm thì đã không nói chia tay với tôi, sẽ không dùng lý do nhàm chán nào đó như "em xứng đáng được tốt hơn", và đã không trả lại tất cả những món quà tôi đã tặng trước đây...". Đôi mắt của Lâm Miên tràn ngập nước mắt, đôi mắt ửng đỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-thuc-vat-hoang-da/2581553/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.