Ngày mồng hai tháng giêng âm lịch, Hứa Ngôn bay đến thành phố nơi Thẩm Thực sống, đương nhiên không phải đi tìm Thẩm Thực, là con của một người bạn cùng phòng thời đại học đầy tháng. Vì tuyết rơi dày đặc nên chuyến đi đến Hokkaido bị hoãn lại hai ngày, nếu không thời gian quá gấp, Hứa Ngôn có lẽ không đến được.
Vừa ăn cơm trưa xong ra khỏi khách sạn, Hứa Ngôn tạm biệt bạn cùng phòng rồi đi xuống bậc thang tìm xe của mình. Điện thoại reo lên, là Lâm Miên gọi đến. Kể từ ngày hôm đó đến tìm Hứa Ngôn, cô ấy thường xuyên gọi điện quấy rầy cậu, nói không ít những điều rất vô bổ, chẳng hạn như "Thẩm Thực bị bệnh, sao anh không đến thăm, tôi và Thẩm Thực không đính hôn nữa, anh có thể cân nhắc chuyện quay lại với anh ấy, Chúc mừng năm mới, Thẩm Thực vừa mới xuất viện đã lái xe đi, không phải đi tìm anh đó chứ..."
"Này, Lâm tiểu thư..."
"Hứa Ngôn" Đầu dây bên kia có tiếng gió lớn, Lâm Miên nói, "Tôi muốn nhảy lầu"
"Ồ" Hứa Ngôn nói, "Mấy lầu?"
"Lầu 36, sân thượng"
Hứa Ngôn đang định bảo cô đừng đùa nữa, nhưng Lâm Miên đột nhiên khóc nói: "Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi xem mắt với người khác. Tôi không muốn đính hôn, tôi phải làm sao đây..."
Hứa Ngôn chợt nhận ra lời chỉ trích này của cô có thể là sự thật, cậu ngay lập tức siết chặt điện thoại và hỏi: "Cô đang ở đâu?"
"Hứa Ngôn, tôi có chút ghen tị với anh, dù sao Thẩm Thực vẫn biết hối hận, nhưng có vẻ như dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-thuc-vat-hoang-da/2581554/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.