Đúng là đã lâu không gặp.
Lâu đến mức giống như đêm đó cậu khóc nức nở trong căn phòng tối tăm đã là sự việc trôi qua từ thế kỷ trước rồi, mấy năm nay cuộc sống của Hứa Ngôn viên mãn đến mức cậu không còn thời gian để nghĩ đến một mối tình thất bại, chứ đừng nói đến chuyện suy nghĩ đến cảnh tượng gặp lại nhau. Cậu cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó đang bị chọc thủng, cảm giác lơ lửng trên không rồi nhanh chóng rơi xuống, thật khó để diễn tả, tóm lại đó không phải là cảm giác hưng phấn hay kích động.
So với việc đã lâu không gặp, giữa bọn họ không bao giờ gặp lại có lẻ sẽ thích hợp hơn.
Nhìn nhau một lúc, Hứa Ngôn bình tĩnh rời khỏi tầm mắt của Thẩm Thực, không để ý đến lời chào hỏi, quay lại nhìn về phía Thang Vận Nghiên, nụ cười vẫn như cũ, nhưng nhẹ nhàng hơn, nói đùa: "Đến giám sát công việc à?"
Thang Vận Nghiên cười khúc khích: "Đến xem cậu khi nào rảnh rỗi chụp giúp tôi vài bức ảnh."
"Chiều mai đi." Hứa Ngôn quay người, nhìn kỹ tất cả bộ ảnh một lần, hỏi Vương Văn An: "Sẵn sàng chưa?"
"Bàn đã được đổi xong." Vương Văn An vội vàng đáp: "Đèn cũng đã được điều chỉnh."
"Được, chụp xong bộ này thì kết thúc công việc" Hứa Ngôn cầm máy ảnh lên, nói với Thang Vận Nghiên, "Chiều mai tôi đến tìm cô. Đã hẹn với người mẫu chưa?"
"Đã hẹn rồi." Thang Vận Nghiên bình tĩnh vỗ vỗ Thẩm Thực bên cạnh vai, "Vừa hay hai ngày nay Luật sư Thẩm rảnh rỗi, để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-thuc-vat-hoang-da/2581567/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.