Năm 2022, Thất Tịch.
Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua.
Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?”
Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?”
“Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ.
Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?”
Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít.
Hôm nay, hình như là lần đầu tiên hắn về nhà trong tháng này, Phương Gia Ý cười khổ, giọng nói tràn đầy tự giễu: “Không có ý nghĩa, là em quá ngang ngược.”
Vừa trở về nghe nói chuyện kỳ quái, Ngụy Mân Tự cảm thấy phiền chán, nhưng đã trễ thế này, hắn lại lười đi, Ngụy Mân Tự lạnh mặt cởi áo khoác: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.”
Theo bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-tinh-den-muon-to-thanh/1307171/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.