Trình Dương còn nhớ rất rõ là mình vẫn đang quỳ gối bên cạnh thạch quan của Tôn bà bà mà, nàng không hiểu tại sao khi vừa tỉnh dậy lại là trên giường hàn ngọc chứ.
Nhìn chung quanh thạch thất cũng chẳng thấy bóng người,ánh nến bên kia cứ lập lòe lóe sáng một cách kì ảo, cái cảm giác lúc mờ lúc tỏ ấy làm nàng không biết sao trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi không gian xung quanh.
Trình Dương lui mình nép sát cơ thể vào trong góc tường, nàng co ro cơ thể mình như một quả cầu, như cố gắng thu hết tất cả lại để cho mình một chút an toàn.Ánh mắt nàng chăm chú nhìn xuống bên dưới sàng nhà như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Một thứ gì đó có thể cho nàng biết nàng không một mình trong cái không gian tối tăm lạnh lẽo này.
Điều mà Trình Dương không biết đó là trong lúc nàng vì quá mệt mỏi cộng thêm kích động mà ngất xỉu thì Tiểu Long nữ đã điểm huyệt đạo của nàng và đem đến giường hàn ngọc để cho nàng có thể thoải mái nghỉ ngơi
Trình Dương sống trong thời đại hòa bình không có chiến tranh không có chết chóc, con người có thể vô tâm có thể mưu mô có thể chà đạp lên người khác mà làm giàu, nhưng chuyện sinh li tử biệt nàng làm sao mà từng nhìn thấy được cơ chứ, đừng nói như bây giờ là nàng tận mắt chứng kiến. Hình ảnh Tôn bà bà mất đi cứ mãi ám ảnh trong tâm trí nàng.
Trình Dương trước nay vẫn sống vô ưu vô lo. Nàng không bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-dieu-hiep-nu/1416615/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.