Hoắc Đô trên mặt nổi lên từng khối mủ bọc sưng tấy, mà bọc mủ nào cũng to tướng khiến hắn đau nhức không thôi. Hắn và Đạt Nhĩ ba cùng một số võ lâm nhân sĩ đang đứng bên ngoài bìa rừng, bọn hắn thật không dám tự tiện bước vào trong rừng, nhìn cảnh mây khói mờ ảo, rừng cây rậm rạp xanh ngun ngút lại có chỗ tối om không thấy chút mặt trời. Cái cảnh âm u quái dị này thật không khiến cho nhiều kẻ tự xưng đại hiệp phải rùng mình khϊếp sợ huống chi là bọn vô danh tiểu tốt bại hoại của võ lâm này.
Mà cũng không cần nói đến chốn rừng núi hoang vu âm u quái dị này, lần trước nhìn tới đàn ngọc phong theo lệnh của Tiểu long nữ bay tới mà đốt Hoắc Đô làm hắn bây giờ sống còn hơn chết, đau đớn vạn phần thì cũng chẳng có kẻ nào muốn thành Hoắc Đô thứ hai để mà thử cái cảm giác do ngọc phong mang lại.
Vậy mới nói giang hồ có lắm kẻ miệng mồm xưng ta đây danh môn chính phái, xưng nào là đại hiệp trừ giang diệt bạo, nhưng cũng chỉ là một đám sắc lang, ấy vậy còn tham sống sợ chết, vậy thử hỏi làm sao Trình Dương không nhìn chúng bằng nữa con mắt kia chứ. Thật đúng chỉ là bọn thùng rỗng kêu to mà thôi
Vậy nên không dám bước vào thì phải làm cho người bên trong bước ra thôi chứ sao bây giờ. Cả bọn ầm ĩ không ngớt, làm cho cả cánh rừng yên tĩnh bỗng chốc huyên náo không thôi, nhưng bọn chúng làm ầm ĩ tới cỡ nào cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-dieu-hiep-nu/1416617/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.