Chơi cả ngày, buổi tối ăn cơm là tiệc nướng ngoài biển.
Thẩm Dật và mấy người khác đều xuống biển, trước khi ăn tất nhiên phải đi thay đồ tắm rửa, tuy nhiên…
Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Dật chợt phát hiện, sao hai đứa em trai của anh ta bắt đầu giữ khoảng cách rồi?
Cứ như là đang ngấm ngầm kéo giãn khoảng cách vậy…
Chẳng lẽ trước đó anh ta nhìn nhầm?
Không đúng, anh ta không thể nhìn nhầm được.
Trước ánh nhìn quan sát của Thẩm Dật, Tạ Thời Minh trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt thì hoàn toàn không để lộ điều gì.
Trước khi đoạt được bảo vật, phải khiến người gác bảo vật thả lỏng cảnh giác trước đã, mà cách tốt nhất…
Tạ Thời Minh nhìn về phía Sơ Sơ, từ sau khi hắn nói câu đó thì chỉ nhìn trời nhìn đất không nhìn hắn, theo bản năng “giữ khoảng cách”, cũng giống như hắn từ khoảnh khắc đó cũng bắt đầu giả vờ nghiêm chỉnh, phần nào khiến người khác thả lỏng cảnh giác, không phải giờ anh hai cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình rồi sao.
Những cảm xúc vi diệu phát sinh từ câu nói đó, đều được giấu kín dưới lớp vỏ bình tĩnh giả tạo, nhìn bên ngoài, ít nhất ở phía Sơ Sơ, thì mối quan hệ giữa hai người họ dường như chẳng có gì khác thường.
So với phản ứng của hắn, cách làm của Sơ Sơ còn có sức đánh lạc hướng hơn.
Tạ Thời Minh phải thừa nhận, hắn là cố ý.
Dù là làm rối loạn tâm trí Thẩm Sơ hay mê hoặc Thẩm Dật ——
Bằng không thì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-phan-thieu-gia-gia-bi-lo-khi-toi-van-chi-la-mot-nhoc-con/2888642/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.