Cửa sổ sát đất được mở ra, Tạ Thời Minh bước vào, có chút khó hiểu nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Sơ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sơ Sơ.”
Hắn lại gọi một tiếng.
Thẩm Sơ ừ ừ gật đầu, cũng không nói gì.
Nói nhiều làm gì, ngoài ông nội ra thì những người khác trong nhà đều đang ở trong phòng tắm nghe trộm, lúc này mà cậu dám mở miệng nói gì thì khác gì tự đâm mình đâu.
Chỉ thấy tội cho anh trai cậu…
Thẩm Sơ có chút không nỡ, liền nháy mắt với Tạ Thời Minh, rồi lại nháy tiếp, mong hai người có thể hiểu ý nhau.
Thế nhưng trong tình huống không nói gì, chỉ nháy mắt thôi thì thứ có thể biểu đạt được quá ít.
Thẩm Sơ chỉ thấy trước mắt, Tạ Thời Minh chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó thái độ vẫn như bình thường, cái gì cũng không cảm giác được, tiếp tục nắm tay cậu nói—
“Sơ Sơ, đợi có điểm thi đại học là phải chọn trường.”
Thẩm Sơ hơi ngạc nhiên, không ngờ Tạ Thời Minh lại mở đầu bằng đề tài này.
May quá may quá, vẫn trong phạm vi bình thường.
Thế nên cậu gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
Về chuyện chọn trường, thật ra hai người đều đã hiểu rõ trong lòng, dù sao cũng đã sớm quyết định tương lai sẽ làm gì, nếu không ra nước ngoài thì dựa theo điểm số, cũng chỉ có vài trường để chọn.
Chỉ có điều, chắc chắn bọn họ không học cùng trường.
Hơn nữa…
“Ngành y thời gian học dài, đến khi em tốt nghiệp thì chắc anh vẫn còn trong trường.”
Giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-phan-thieu-gia-gia-bi-lo-khi-toi-van-chi-la-mot-nhoc-con/2888643/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.