???
Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Sơ, tràn đầy khó hiểu.
Cậu không hiểu.
Thậm chí còn có chút không tiếp thu nổi mấy lời này.
Chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Tạ Thời Minh tiếp tục nói: “Tôi nợ cậu thời gian năm năm, đối với cậu, tôi có trách nhiệm không thể chối bỏ.”
“Nhưng sự bù đắp này của cậu chẳng phải quá…”
Thẩm Sơ há miệng, cảm thấy Tạ Thời Minh có thể là bị ngu đi?
Chuyện cậu ngã xuống lầu năm năm trước, rốt cuộc có phải lỗi của Tạ Thời Minh không, trong đó có bao nhiêu phần trách nhiệm, ngay cả người trong cuộc là cậu cũng khó mà nói ra, vậy mà hắn lại còn tự đổ hết lên đầu mình?
Không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
“Vậy chẳng phải tốt sao?”
“Cái gì?”
Thẩm Sơ vẫn không hiểu.
Gì mà tốt với không tốt—
“Trong tình cảnh hiện tại…”
Tạ Thời Minh ngẩng đầu: “Cậu chẳng phải luôn muốn vượt qua tôi sao?”
Vụt một cái, Thẩm Sơ liền muốn đứng bật dậy.
Nhưng cậu yếu, không đứng lên nổi, chỉ có thể siết chặt nắm đấm trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Ý cậu là gì?!”
Trước đây cậu đúng là muốn vượt qua Tạ Thời Minh, nhưng cậu muốn vượt qua kiểu này à?
Tạ Thời Minh xem thường cậu đến mức này sao?!
Thẩm Sơ không nhịn được mỉa mai: “Còn nói cái gì mà thời hạn cả đời, Tạ Thời Minh, cậu nói vậy là lừa mấy đứa ngốc à?!”
“Giữa tôi và cậu, cậu nói cậu chịu trách nhiệm với tôi, khả năng có thể duy trì được cả đời có bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-phan-thieu-gia-gia-bi-lo-khi-toi-van-chi-la-mot-nhoc-con/2888648/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.